Đối với câu nói ngây thơ của Tào Hinh Toàn, Lưu Giai Giai chỉ cười gượng, Diệp Thành lại thản nhiên nói: "Thật ra phản ứng của đối phương rất bình thường, cô ngây thơ quá".
"Lúc nào cô rời khỏi vòng tay của bố mẹ, ra bươn chải ngoài xã hội, đặc biệt là đi làm công cho người ta thì cô mới thật sự thấu hiểu được cái gì gọi là lòng người hiểm ác".
Với tính khí nóng nảy của Tào Hinh Toàn, bình thường mà bị người ta nói thế này là cô ấy đã nổi trận lôi đình rồi. Nhưng giờ cô ấy lại đột nhiên bật cười khúc khích: "Đúng vậy, tôi chỉ là tấm chiếu mới mua, chưa trải sự đời. Hay là chúng ta kết bạn đồng hành, anh Diệp chiếu cố tôi chút nhé?"
Nói rồi Tào Hinh Toàn đưa tay vuốt môi, dáng vẻ mê hoặc. Gương mặt vốn dĩ đã non nớt, giờ lại phớt hồng, vô cùng quyến rũ, ngay đến cô gái đi bên cạnh là Lưu Giai Giai cũng nhìn đến ngây người.
Nhưng Diệp Thành lại từ chối ngay tắp lự: "Tôi từ chối".
Đùa gì chứ, lần này để nhanh đến nhà họ Trình, anh còn không muốn dẫn theo cả Tiết Bách Hợp, sao có thể tự rước phiền phức vào người chứ?
Tào Hinh Toàn đơ ra, đây là lần đầu tiên có người từ chối cô ấy từ khi được sinh ra trên cõi đời này. Hơn nữa còn là bị từ chối sau khi cô ấy dùng chiêu quyến rũ đàn ông học được từ mẹ mình!
Sao có thể? Tào Hinh Toàn tỏ vẻ khó tin. Cô ấy là con gái của Bà hoàng Dương Lâm đấy, kế thừa được nét đẹp và khí chất của mẹ, từ nhỏ ai gặp cũng khen xinh, được mệnh danh là Bà hoàng đời sau của nhà họ Tào!
"Anh...", giọng điệu của Tào Hinh Toàn trở nên hơi bất lực. Lần đầu tiên cô ấy thấy bất lực trước một người: "Tôi bỏ tiền ra thuê anh được không?"
Diệp Thành hừ lạnh, không biết một tấm thẻ xuất hiện giữa hai ngón tay anh từ bao giờ, hờ hững nói: "Cô cảm thấy tôi thiếu tiền chắc?"
Tào Hinh Toàn thấy kinh hãi. Thì ra anh có thẻ tín dụng VIP kim cương của ngân hàng Kiến Nghiệp. Chí ít thẻ này cũng có thể quẹt được số tiền hàng trăm triệu.
Dù mẹ cô ấy có thương cô ấy đến đâu cũng chưa từng cho cô ấy tấm thẻ như thế này!
Lúc bầu không khí đang gượng gạo, vợ chồng ông Lưu trở về đại sảnh, tỏ ý đã dọn dẹp phòng xong. Diệp Thành đứng dậy, tự đi về phòng của mình, chẳng thèm ngó ngàng gì đến Tào Hinh Toàn đang ôm một bụng tức tối.
Bên khác, Tào Hinh Toàn ngúng nguẩy giẫm chân, lầm bầm: "Trước giờ chưa có chuyện gì bà đây muốn mà chưa làm được!"
Nói rồi, cô ấy chớp đôi mắt to tròn, nở một nụ cười mê người, không biết đang nghĩ gì...
Một đêm im lìm trôi qua, sáng hôm sau khi Diệp Thành thức dậy, không biết cô đại tiểu thư kia đã đi đâu rồi. Anh cũng không quá để ý đến chuyện này, ăn qua loa vài món trong quán của ông Lưu rồi chuẩn bị lên đường.
Trước khi đi, Diệp Thành đã trả đầy đủ tiền phòng và tiền ăn của mình. Tuy ba người nhà họ hoảng sợ không dám nhận tiền của ân nhân, nhưng Tiên Đế một đời sống không thẹn với lòng, sao có thể tùy tiện nợ ân tình của người khác được?
"Haiz..."
Khi đi tới bên cạnh chiếc Rolls-Royce của mình, dù Diệp Thành có rộng lượng đến đâu thì cũng không khỏi nổi vài đường gân xanh trên trán, không biết phải nói gì.
Với Thần Niệm nhạy bén của anh, anh đã phát hiện ra có người trốn trong cốp xe của mình từ lâu, đồng thời vị đó không phải một ai khác, chính là cô đại tiểu thư Tào Hinh Toàn.
Đương nhiên, nếu cô đại tiểu thư này chỉ trốn vào cốp xe của anh thì cũng chẳng có gì khiến anh phải cạn lời. Điều khiến anh bực nhất là cái cô Tào Hinh Toàn này hoàn toàn không biết cách mở khóa nên đã dùng lực cạy cốp sau của anh ra rồi trốn vào trong.
Nhìn chiếc xe "đầy thương tích" của mình, Diệp Thành hơi nhíu mày. Nếu đổi lại chiếc Rolls-Royce Phantom này của người khác thì e rằng người