“Được!”
Diệp Thành gật đầu.
Anh khẽ nhắm mắt lại, trong phút chốc, khí thế quanh người Diệp Thành suy yếu đến cực hạn, chỉ như một người phàm, trong giây phút ngay khi tất cả mọi người đang chuẩn bị bật cười.
Thì bỗng nhiên, một luồng tiên quang đột nhiên thoát ra từ đan điền tử phủ của Diệp Thành, từ thân thể hồn phách của Diệp Thành, từ sâu thẳm trong dấu ấn thần hồn của Diệp Thành, một nơi không thể miêu tả, nơi không thể hình dung nổi.
“Ầm!”
Lúc đó, nụ cười của tất cả mọi người đều cứng đờ trên mặt, mắt trừng lớn không thể tin được nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy một vị tiên nhân không thể tưởng tượng được, chống trời đỡ đất, thân cao cả tỉ tỉ mét, quanh người có vô số hào quang thần tiên vây quanh, lấy cả hệ Thái Dương thành bồn tắm, mặt trời biến thành viên đạn trong tay anh, mặt trăng như hoá thành hạt bụi, đột nhiên xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu Chân Tiên.
Vị tiên nhân đó mặc quần áo màu đen, khuôn mặt được che phủ trong Hỗn Độn loáng thoáng lộ ra đôi chút, rõ ràng không khác với Diệp Thành bao nhiêu.
Tiên nhân đó lớn mạnh đến không thể hiểu nổi, uy lực không thể hình dung được, như thể vị Tiên Vương Hỗn Độn chỉ cần đưa tay thì có thể đập nát vũ trụ, chỉ cần nhấc chân đã đâm thẳng Cửu Thiên vậy.
Lăng Tiêu Chân Tiên ở dưới chân anh như kiến nhỏ, cũng giống như khi nãy Diệp Thành đối mặt với Lăng Tiêu Chân Tiên.
Giây tiếp theo, khi rất nhiều người kinh sợ, khi nhiều tên thuộc hạ trừng