Lăng Tiêu Chân Tiên sợ run cả người.
Hắn muốn kéo kẻ mạnh này ra khỏi thân thể Diệp Thành, xem như là ảo giác, một loại ảo thuật.
Nhưng khí thế quanh thân của người mạnh này khiến hắn khiếp sợ từ đầu đến chân, ngay cả một ngón tay cũng không thể nhấc lên.
Lăng Tiêu chỉ cảm thấy, ở trước mặt vị Tiên Vương Hỗn Độn thân cao tỉ mét, chân đạp Tinh Hà này, bản thân mình lại giống như lúc còn nhỏ lần đầu tiên được tiếp xúc với người tu tiên vậy.
Lúc này cảm giác của Lăng Tiêu Chân Tiên giống như tu đạo chưa trưởng thành đối mặt với sư phụ cao cao tại thượng, pháp lực cao thâm không lường được, căn bản không cách nào phản kháng, cũng không thể phản kháng.
“Nhưng sao có thể được, ta đường đường là Chân Tiên, Hợp Đạo Chân Tiên, Quân Lâm tồn tại cả vạn năm ở tinh vực, loại người gì mà sau khi lộ mặt cũng không thi triển pháp lực mà chỉ dựa vào khí thế có thể hù dọa được tôi chứ, tôi không phục!”
Lăng Tiêu trong lòng điên cuồng thét gào, xung quanh hắn là khí thế thần thánh vô cùng điên cuồng đang dâng trào, bên ngoài toàn thân giống như nước sôi sùng sục dâng trào mạnh mẽ.
Chín dòng sông lớn Hoàng Tuyền mãnh liệt dâng lên trong vòng trăm mét xung quanh Lăng Tiêu hoá thành chín sợi dây xích màu vàng, tạo ra tiếng kêu leng keng, phá vỡ hư không.
m thanh khiến không gian xung quanh vỡ vụn.
Nhưng cho dù có như vậy thì trước mặt Diệp Thành vẫn nhỏ bé như hạt bụi.
So sánh với bên dưới, những tu sĩ khác trong hệ Thái Dương, cũng giống như những Tán Tu của Tinh Hải đang quan sát, nhiều tu sĩ ngoại vực đi theo nhiều ngôi sao đến tụ tập, cùng với những người bản địa trên Địa Cầu và đệ tử Sương Diệp Phái lúc này đã không còn kinh ngạc mà là kinh sợ!
Bọn họ cũng giống như Lăng Tiêu Chân Tiên, đều không chút đề phòng đã bị