Nhưng ngay khi Diệp Thành sử dụng sức lực Huyền Thành Tiên Đế thì trong mắt anh, sự phản kháng của Lăng Tiêu Chân Tiêu cũng giống như con kiến muốn lay động cây lớn, nực cười không biết tự lượng sức mình.
“Vù!”
Diệp Thành không sử dụng pháp lực nào mà Aokawa Sakura đã rơi vào trong tay trái của anh, tay phải anh lật lại, vỗ mạnh xuống dưới.
“Ầm!”
Từ một chưởng của Diệp Thành, cả vạn dặm không trung xung quanh đều bị vỗ thành từng tầng mỏng.
Giống như thế giới lập thể ban đầu đã trở thành một tờ giấy mỏng.
Bất kể là ngôi sao, cây cỏ, núi đồi, sông ngòi, hành tinh nhỏ hay là Lăng Tiêu Chân Tiên đang đứng bên trong cùng với trường kiếm bán Tiên Bảo U Minh trong tay hắn, lúc này đều bị một chưởng của Diệp Thành đánh thành tờ giấy mỏng manh.
“Không, không, không!”
Cuối cùng, Lăng Tiêu Chân Tiên không cam tâm hét lớn, hắn tính toán thoát khỏi Nguyên Thần, chạy trốn ra ngoài.
Nhưng cả một không gian, thậm chí cả thời gian đều bị Diệp Thành giam cầm.
Sức lực Huyền Thành Tiên Đế quá mạnh mẽ, cho dù lúc này Diệp Thành chỉ còn lại chưa đến một phần vạn sức mạnh Nguyên Thần bất diệt thì muốn đánh chết một Hợp Đạo vẫn dễ như trở bàn tay.
“Lạch cạch!”
Sau một chưởng của Diệp Thành, Lăng Tiêu Chân Tiên với cả thần khí trong tay hắn và thần trận dưới chân hắn, cùng lúc sụp đổ từng chút một, ngay cả Nguyên Thần cũng bị Diệp Thành đánh tan thành tro bụi, không còn lại chút gì, đều hoá thành khói bụi.
Cùng lúc đó, ở một nơi hoang dã sâu thẳm tại một tinh cầu trong hệ Ngân hà, trong một toà thần miếu cổ xưa…
Một nhóm người ăn mặc quần áo cổ xưa, thoạt nhìn giống như một bộ tộc hoang dã, đang tổ chức một nghi lễ thần bí nào đó.
Miệng bọn họ lẩm nhẩm thì thầm những ngôn ngữ mà