Trong vũ trụ gió lớn gào thét cuồn cuộn vô tận, băng giá rét lạnh, vốn dĩ là trống vắng không người, nhưng lúc này lại có rất nhiều ánh mắt tập trung tại đây.
Không chỉ rất nhiều tu sĩ Địa Cầu, tinh vực lãng quên, mà còn có người mạnh trong biển sao biết pháp lực thần thông tối thượng cũng quan sát nơi đây.
Những Chân Tiên biển sao đó mặc dù khi Diệp Thành tiêu diệt liên quân Vạn Giáo, đều phẫn nộ hoặc tức giận hoặc bừng bừng sát ý, nhưng cuối cùng cũng không một ai ra tay.
Không chỉ bởi vì bị hạn chế của các quy tắc đặc biệt của tinh vực lãng quên, mà bởi vì những Chân Tiên này đều hiểu rõ, Lăng Tiêu Chân Tiêu có thể vẫn chưa chết.
“Lăng Tiêu tự mình giả chết thoát thân, giấu thần hồn trong thể xác đứa con nhỏ, giành giật để sống, ngủ say cùng với ngôi sao trong hệ Tinh Hà, âm thầm làm bàn tay đen tối sau tấm màn điều khiển cả thế giới, nhưng anh ta nào biết, tất cả mọi hành động của mình đều nằm trong tầm quan sát của chúng ta”.
Sâu trong biển sao, trên một Hằng Tinh vô cùng khổng lồ.
Tam Túc Kim Ô dài cả trăm mét vẫy cánh, nhìn về phía Địa Cầu xa xôi, cười lạnh.
“Chèn ép sự phát triển của Địa Cầu, nuôi dưỡng tộc Lệ Quỷ chờ cơ hội đông sơn tái khởi, đã nhiều lần tiêu diệt những tu sĩ nuôi hy vọng trở thành Chân Tiên mới, cũng đã nhiều lần ra tay chặt đứt đường dây của các giáo chúng ta, khiến chúng ta đã thâm nhập nhiều lần trong mười vạn năm nay nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa thật sự nắm giữ được tinh vực lãng quên, anh ta làm tất cả chuyện này mà còn cho rằng che được mắt trời, đúng là nực cười”.
Tam Túc Kim Ô vừa nói vừa khẽ vỗ cánh, trên bề mặt Hằng Tinh là một cơn bão lửa bất tận bùng lên.
Rất nhiều tinh linh ngọn lửa còn ngưng tụ thành hình người, bay lượn xung quanh nâng đỡ nó lên, giống như thần Hoả Diễm thần kỳ trong truyền