Lời anh nói quá mức khó tin khiến người đàn ông phong thái ngời ngời bên cạnh quát: “Hừ, đúng là nói khoác không biết ngượng!”
Người xung quanh cười nói: “Ha, thằng nhóc này nói điên nói khùng chọc tới kẻ hung ác rồi à? Đây chính là Hồ Hạo Nhiên - cậu cả nhà họ Hồ ở Ma Đô, có tu vi xấp xỉ đại sư võ đạo, là người thừa kế chức vị gia chủ đời kế tiếp được thừa nhận, ngay cả Hồ Võ Thánh cũng rất yêu thương anh ta, gửi gắm kỳ vọng rất cao!”
Diệp Thành lạnh nhạt nói: “Nếu anh không tin thì có thể thử xem!”
Mọi người kinh ngạc và sửng sốt, nhà họ Hồ ở Ma Đô có danh tiếng hiển hách trong giới võ đạo. Nhưng người trước mắt có tuổi tác không kém Hồ Hạo Nhiên mà lại không sợ hắn ta, chẳng là đây là đệ tử của lão quái vật nào đó?
“Can đảm đấy!”
Hồ Hạo Nhiên nghe thấy thì giận dữ, từ nhỏ hắn ta đã được nuông chiều, không cho phép ai làm trái ý mình. Hắn ta tiến lên, vận khí ngưng thần định dạy dỗ thằng ranh không biết trời cao đất rộng này.
Nhưng bỗng nhiên, Thất trưởng lão của nhà họ Trình - Trình Bác Hạn đứng chắn giữa hai người: “Hồ thiếu hiệp, đại hội giao lưu võ đạo này do nhà họ Trình tổ chức, xin cậu làm theo quy tắc của chúng tôi, hôm nay chưa bắt đầu giao lưu, dù là ai cũng không được lén động võ!”
“Hừ!”, Hồ Hạo Nhiên bĩu môi lùi về sau hai bước, dù hắn ta kiêu căng thế nào thì cũng biết không thể đối đầu với Võ Thánh, nhưng người này đi được hai bước lại quay đầu cười lạnh:
“Thằng ranh, đừng tưởng mày thoát được rồi nhé, tới khi bắt đầu giai đoạn tự do thi đấu trong đại hội, cậu đây sẽ khiêu chiến mày, đánh mày vỡ nát kinh mạch, bẻ gãy tay chân, thuận tiện đánh gãy cái chân nhỏ dưới bụng mày!”
“Đương nhiên, mày cũng có thể trốn tránh nhưng sau này, mày sẽ mang lại sự nhục nhã không thể rửa sạch cho sư môn vì mang tiếng đệ tử sợ chiến mà lui, không dám chấp nhận lời khiêu chiến của ngôi sao mới trong giới võ đạo, ha ha ha!”
Nhìn Hồ Hạo Nhiên ngửa mặt lên trời cười to, Diệp Thành không khỏi cong môi, thằng ngu nên coi anh là Đại Tân Sinh mới nhập môn sao?
Nhưng những võ sĩ chung quanh lại không nghĩ vậy, họ cho rằng nụ cười này của Diệp Thành là cười khổ, tức khắc nhìn anh bằng ánh mắt đồng tình và mỉa mai.
Diệp Thành cũng chẳng muốn để ý tới họ, anh phất tay gọi Tào Hinh Toàn: "Tới đây!”
Cô nhóc chạy tới như chú mèo con bám chủ, Diệp Thành đặt một tay sau lưng Tào Hinh Toàn, truyền một tia linh khí băng giá vào trong người cô ấy.
Cô nhóc hét lên một tiếng nhưng sau đó lại có cảm giác lạnh buốt, mà không hề làm cơ thể bị thương, ngược lại còn là cảm giác mát mẻ thoải mái, thế nên cảm thấy an tâm.
Diệp Thành hài lòng gật đầu, một tia linh khí này đã đủ cho Tào Hinh Toàn có nội kình luyện Băng Tâm Quyết trong ba ngày, sau đó anh sẽ chỉ dạy cô ấy ba chiêu của Băng Tâm Quyết.
Dù sao đây cũng là công pháp do anh chọn lựa kỹ càng, ba chiêu này đơn giản tới mức con nít nhìn xong cũng học được, cho nên dù thiên phú Tào Hinh Toàn có kém tới đâu, cô ấy sẽ học được rất nhanh.
Lam Thải Nhi ở cạnh nhìn thấy thì không khỏi cười lạnh: “Diệp Thành, anh dạy mấy thứ linh tinh này cho cô chủ, còn dám nói là cô ấy học được ba chiêu là sẽ đánh bại được tôi sao?”
Diệp Thành còn chưa nói gì, Tào Hinh Toàn đã vung nắm đấm, tức giận nói: “Sư tỷ Thải Nhi, cô không được nghi ngờ sư phụ. Công pháp sư phụ truyền cho tôi rất thần kỳ! Không tin thì tới đánh một trận đi!