Đối với sự suy đoán của Diệp Thành, Lam Thải Nhi nhận định điều đó là hợp lý và có cơ sở, nếu không phải từ nhỏ tu luyện trong núi, anh ta làm sao lại không hiểu lễ nghĩa và không tôn trọng người khác như thế, nếu không phải được truyền công lực trực tiếp trở thành đại sư võ đạo, anh ta làm sao có thể kiêu căng ngạo mạn như thế cơ chứ?
Chỉ là thái độ của cô ta đối với Diệp Thành là như thế, nhưng vừa nhắc đến Lục Tinh Hà lại vô cùng tôn kính thậm chí là ngưỡng mộ: “Mà vị Lục Tinh Hà kia, không những tài giỏi, tuổi trẻ như thế mà đã đạt đến cảnh giới đại sư võ đạo, hơn nữa còn là người khiêm tốn biết lễ nghĩa, lịch sự và cởi mở với mọi người, được các vị tiền bối võ đạo hết lời khen ngợi”.
“Ngay cả Hồng lão bang chủ của Cái Bang cũng hết lời khen ngợi anh ta là “rồng trong loài người”, thậm chí còn mời anh ta gia nhập Cái Bang, chỉ là Lục Tinh Hà tự do tự tại đã quen, nhẹ nhàng từ chối lời mời đó”.
Hai má Lam Thải Nhi ửng hồng, vô cùng trân trọng quá khứ của Lục Tinh Hà, cô ta liếc mắt trộm nhìn Diệp Thành, lại phát hiện tên này lại không kiên nhẫn ngáp một cái, nhất thời trong lòng thầm mắng:
“Tên nhóc này, không đáng tin cậy chút nào!”
Theo sự giới thiệu của Lam Thải Nhi, các võ đạo thế gia và các thiên tài của các thế lực, vô cùng chú ý đến Diệp Thành.
Quan chủ Bạch Vân Quan - Trường Phong đạo trưởng và đồ đệ Viên Kiến Huân của ông ta, Thiền sư Đại Bi của chùa Bồ Đề và đệ tử tục gia kí danh Lý Lạc Đệ trong chùa, Thành chủ Nam Ngọc thành - Chu Chính Hào, còn có thủ hạ của ông ta Ân U Liên….
“Ân U Liên?!”
Diệp Thành nhất thời hít một hơi khí lạnh, lộ ra vẻ mặt kì lạ hoàn toàn khác với bình thường, anh bước lại gần cẩn thận quan sát.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Lam Thải Nhi khinh thường ‘hừ’ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Tối hôm qua còn tỏ vẻ bình tĩnh như thế, hôm nay còn không phải hiện nguyên hình ư?”
Nghĩ như vậy, cô ta lạnh lùng mở miệng, châm chọc nói: “Diệp đại sư quả nhiên có mắt nhìn người, cô ả Ân U Liên kia mặc dù đeo khăn che mặt, nhưng dáng người duyên dáng thướt tha, chỉ riêng đôi bàn tay ngọc cùng với tư thế lạnh nhạt lộ ra bên ngoài cũng làm cho rất nhiều người chết mê chết mệt rồi, được mệnh danh là cô gái đẹp nhất trong giới võ đạo Hoa Hạ đấy”.
Diệp Thành nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nói: “Không, khuôn mặt dưới cái khăn che mặt của cô ấy chứa đầy những vết sẹo khủng khiếp, nếu không đã sớm bị tên thành chủ háo sắc kia làm nhục rồi”.
Lam Thải Nhi nhất thời ngẩn ra, Nam Ngọc thành thành chủ Chu Chính Hào là một tên háo sắc có tiếng, chỉ là Ân U Liên vô cùng khiêm tốn, thanh danh không quá nổi bật, nhiều người đều cho rằng cô ấy là người tình của Chu Chính Hào, tại sao tên họ Diệp này lại nói như thể mình biết rõ ràng cô ấy như vậy?
“Anh…nhận ra bọn họ?” Nhìn thấy vẻ hoài niệm hiếm thấy trên gương mặt Diệp Thành, Lam Thải Nhi lần đầu tiên không tranh cãi với anh ta, mà như hỏi ý kiến vậy.
“Chỉ là một người bạn cũ mà thôi”.
Diệp Thành nhắm mắt lại trả lời một cách nhẹ nhàng, nhưng khi mở mắt ra đã khôi phục bình thản như cũ, chỉ là trong nháy mắt đó, sự cô đơn và bi thương trong mắt anh, đã bị ba cô gái nhạy bén cảm nhận được.
Mặc dù sắc mặt đã bình tĩnh trở lại, nhưng trong nội tâm Diệp Thành vẫn còn dậy sóng mãnh liệt, thần tiễn tóc trắng Chu Nhan, dám bắn mặt trời và mặt trăng rơi vào vực thẳm. Kiếp trước, Ân U Liên là thủ hạ trung thành nhất của anh, nhưng khi cô ấy quy thuận chính mình, thì đã bạc trắng cả đầu, trầm mặc ít nói.
Mặc dù như thế, lòng trung thành của Ân U Liên là điều không thể nghi ngờ, cô ấy chưa bao giờ yêu cầu bất kì điều gì với Diệp Thành, đều toàn tâm toàn ý hoàn thành tất cả mệnh lệnh mà anh đề ra, không bao giờ do dự, không bao giờ lùi bước, cho dù đó có là hủy diệt thế giới, phá hủy thành trì, chỉ cần là lời Diệp Thành nói, cô cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái.
Lúc đầu, Diệp Thành còn nghi ngờ động cơ của cô ấy, nhưng sau đó anh phát hiện, Ân U Liên đơn thuần là lấy hai từ “trung thành” làm động lực duy nhất để