(*băng luân: mặt trăng)
Lời Diệp Thành nói hoàn toàn châm lên lửa giận trong lòng các võ sĩ có mặt ở đây!
Đúng là chiêu thức mà Tào Hinh Toàn mới thi triển là thứ họ chưa từng thấy, thậm chí còn không dám nghĩ nhưng như thế cũng không có nghĩ là họ sợ. Thân là võ sĩ, khiêu chiến với kẻ mạnh hơn mình là một bản năng, mấy người Lục Tinh Hà tất nhiên cũng vậy.
Nhưng lúc này, Diệp Thành lại bảo ba người cùng lên một lượt, đó chẳng phải là đang nói dù ba người cùng đánh thì cũng không phải đối thủ của cô nhóc này à?
Điều này càng khiến những thiên tài kiêu ngạo, không sợ gì cả như đám người Lục Tinh Hà tức giận sao?
Dù Tinh Hà Cư Sĩ hòa nhã thế nào, lúc này cũng giận tái mặt, anh ta tiến lên ba bước, chĩa kiếm vào Diệp Thành quát: “Họ Diệp, là đàn ông thì đừng trốn sau lưng phụ nữ, anh dám quyết đấu sinh tử với tôi không?”
Diệp Thành liếc anh ta một cái, lạnh nhạt nói: “Ngay cả đệ tử của tôi mà anh còn chẳng đánh nổi, vậy có tư cách gì khiên chiến tôi?”
“Anh!”
Sắc mặt Lam Thải Nhi trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm Diệp Thành rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Được!”
Anh ta hít sâu một hơi, xoay người Tào Hinh Toàn dịu dàng nói: “Cô Tào, để cứu cô khỏi tay tên vô liêm sỉ này. Lục mỗ phải đắc tội rồi. Chờ tôi đánh bại cô rồi tiếp tục khiêu chiến tên họ Diệp, thay trời hành đạo, trả lại tự do cho cô!”
Anh ta nói năng dõng dạc, phối hợp với bạch y tung bay, không biết đã làm rung động bao nhiêu trái tim thiếu nữ nhưng Tào Hinh Toàn lại lắc đầu: “Tôi tự nguyện theo sư phụ tu hành, sư phụ không chê tư chất tôi kém, đó đã là chuyện may mắn nhất đời này của Hinh Toàn!”
Nói tới đây, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Lục Tinh Hà: “Hơn nữa, lệnh của sư phụ là bảo các vị đồng loạt lên, nên chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian nữa. Mọi người cùng lên đi!”
Th nghe thế thì ngẩn người, từ khi anh ta xuất thế, chưa từng bị người phụ nữ nào từ chối, hơn nữa đối phương còn là người mình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Khi anh ta còn đang rối rắm, hai người còn lại đã không kiềm được lửa giận, Vệ Hưng Đằng tiến lên hai bước, cười lạnh: “Nhóc con, cô cho rằng mình là thiên hạ vô địch à? Hôm nay, để cho cậu đây dạy dỗ cô một chút về núi cao còn còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!”
Nói xong, người này quát lớn, nhảy cao lên, hai chân đá ra, mang theo bão táp ở trên giữa không trung.
Đây chính là Phích Lịch Thối - tuyệt học của nhà họ Vệ ở tỉnh Liêu Vũ.
Khi thấy Vệ Hưng Đằng cưỡi gió bay tới, giẫm lên không khí như đi trên đất bằng, hai chân lẹt xẹt tạo lên tia sáng sắc lạnh của kim loại, chỉ nhìn thôi là đã cảm thấy uy lực.
Tào Hinh Toàn có chút luống cuống, kinh nghiệm thực chiến không đủ là nhược điểm lớn nhất của cô ấy. Thấy đối phương có uy thế như vậy thì không khỏi bối rối không biết làm sao, vô thức xoay người ra chưởng, đánh ra một chiêu Băng Thiên Tuyết Địa.
“Tới hay lắm!”
Vệ Hưng Đằng là người rất kiêu căng, tuy tình cảnh bi thảm của Hồ Hạo Nhiên đã có trước mắt nhưng hắn ta vẫn không muốn trốn tránh, miệng quát một tiếng, nhấc chân đỡ chiêu.
Trong giây lát, băng giá vô tình dần lan từ chân Vệ Hưng Đằng rộng ra, vì người ta đã nói, nước ấm lạnh thế nào, chỉ người uống mới biết. Trước đó Vệ Hưng Đằng thờ ơ, còn cảm thấy chỉ có bấy nhiêu mà Hồ Hạo Nhiên cũng không chịu nổi là do quá yếu.
Nhưng lúc này, tự mình trải nghiệm, hắn ta mới phát hiện băng giá trông có vẻ yếu ớt này lại rét lạnh thấu xương, sau khi bị dính thì đừng nói là cố chịu đựng, chỉ cử động được chân thôi đã là hi vọng xa vời.
Vệ Hưng Đằng vốn dĩ rất