Trong phút chốc, kiếm khí khuếch tán ra khắp mọi nơi, phá nát bánh xe băng ở xung quanh, Lục Tinh Hà áo trắng bay phấp phới trước gió, cả người nhảy lên khỏi võ đài, Vệ Hưng Đằng và Tô Xán gần như bị vỡ nát được anh ta cứu ra khỏi vòng xoáy băng luân.
Tam trưởng lão Cái Bang và Vệ Thiên Chính thở phào nhẹ nhõm, cuống quýt đi lên bảo vệ hậu bối của mình, vận nội lực giúp bọn họ chữa thương.
Lúc này bọn họ cũng đã nhìn ra, Trình Bác Hiên rõ ràng là muốn mượn tay cô gái nhỏ không biết từ đâu tới này để loại bỏ những môn phái thế gia bọn họ, loại bỏ những hậu bối có thiên phú xuất sắc!
Theo tin đồn, cậu ấm nhà họ Trình Trình Hồng Quang bị Diệp Tiên sư ở Giang thành đánh gãy hai chân, chỉ sợ phải nằm trên giường nửa năm tám tháng mới dậy được.
Về hội giao lưu võ thuật lần này, thế hệ trẻ của gia tộc mình không thể xuất hiện, dứt khoát nhân cơ hội này để loại bỏ thế hệ trẻ của gia tộc khác, đây là cách nghĩ của Trình Bác Hiên, cũng là lý do ông ta mấy lần mở miệng ngăn cản những người khác ra tay.
Ông ta mồm thì luôn nói toàn công bằng và phép tắc, thật ra nếu ai dám làm tổn thương đến Trình Hồng Quang, ông ta chắc chắn sẽ là kẻ đầu tiên nhảy ra xé nát đối phương thành từng mảnh, cũng bởi vì người chết chính là thiên tài của các thế lực khác, ông ta mới lạnh nhạt như thế.
Ý nghĩ ban đầu của Trình Bác Hiên chính là lợi dụng họ Diệp cũng với đồ đệ của anh ta để giết hết những người xuất sắc nhất của các thế lực khác, cuối cùng lại tự mình ra tay, tiêu diệt tên họ Diệp, như vậy có thể vừa có danh vừa có lợi, không hề có chút sơ hở nào!
Tam trưởng lão Cái bang và Vệ Thiên Chính đã hiểu rõ điểm này, rất cảm kích Lục Tinh Hà đã ra tay cứu người, nếu bọn họ nhịn không được tự mình ra tay, tất nhiên sẽ bị Trình Bác Hiên mượn cớ làm khó, làm không tốt sợ rằng còn phải trả cái giá đắt hơn.
Sau khi cứu được hai người, trong mắt Lục Tinh Hà có sát khí lộ ra, anh ta chậm rãi đứng lên, nhìn Tào Hinh Toàn nói: “Nếu cô Tào khăng khăng muốn giúp kẻ xấu làm loạn, thì đừng trách kiếm của tôi không có mắt!”
Nói xong, anh ta nhấc trường kiếm trong tay lên, trông giống như một vị tiên tử vừa giáng trần, cả người bay lên về phía đài đấu võ.
Quả xứng danh là dại sư võ đạo, biểu hiện của anh ta hoàn toàn khác so với những người khác. Tô Xán được xưng là Thiết Địch Tiên nhưng cây Thiết Địch trong tay đã bị băng luân cắt thành hai mảnh.
Nhưng trường kiếm trong tay Lục Tinh Hà, tuy rằng chỉ là kiếm thường, nhưng lại được bao bọc bởi nội lực của anh ta, có thể mở ra một con đường máu trong băng luân.
“Đinh đinh đinh đinh đinh!”
Chỉ nghe thấy tiếng sắt thép vang lên không ngừng, trường kiếm và băng luân va chạm tạo thành các tia lửa lớn giữ không trung, Lục Tinh Hà mặt trầm như nước, trường kiếm trong tay bay lên bay xuống giống như tiên nữ giáng trần vô cùng tao nhã, nhanh nhẹn phi thường.
Dưới đài mọi người nhìn đến mê mẩn, lớn tiếng kêu lên, nhưng người sáng suốt đều thở dài trong lòng: Thanh kiếm của Lục Tinh Hà cho dù có sắc bén đến đâu đi chăng nữa, nhưng cũng không thể rời khỏi anh ta quá ba mét, hoàn toàn chỉ có thể dùng để bảo vệ bản thân, nếu muốn đánh trúng đối thủ thì có chút bất lực.
Giằng co như thế ai có lợi hơn mọi người đều có thể nhìn ra, nội lực của một người không phải vô cùng vô tận, đợi đến lúc Lục Tinh Hà kiệt sức, anh ta liền thua chắc!
Lục Tinh Hà hiển nhiên cũng phát hiện ra điều này, anh ta im lặng ra sức vung trường kiếm, thậm chí còn làm cho thanh kiếm tạo ra một lỗ hổng, nhưng băng luân lại như vô cùng vô tận, không hề có chút yếu đi.
Diệp Thành khẽ nhếch miệng, anh truyền cho Tào Hinh Toàn một tia linh khí đủ để sử dụng ba ngày ba đêm, Lục Tinh Hà nếu cảm thấy mình tiếp tục kéo dài là có thể thắng, vậy anh ta nhầm to.
Lục Tinh Hà biết rõ điểm này, trong mắt ánh lên ánh sáng lạnh, chợt xoay người xuất kiếm, kiếm quang tung hoành ba