Trước đó Diệp Thành đã dùng thần niệm để cảm nhận thì phát hiện nhà họ Trình có một bảo vật có chứa linh khí hệ Băng, vừa hay có thể lấy cho cô nhóc để tu hành Băng Tân Quyết. Giờ xem ra đó chính là cây Thiên Sơn Tuyết Liên này.
"Sư phụ, đây không phải là thứ dùng để chữa bệnh sao, đưa cho con làm gì chứ".
Tào Hinh Toàn mở to đôi mắt nhìn Thiên Sơn Tuyết Liên với vẻ hiếu kỳ. Không thể không nói, thứ này trông rất đẹp, cả cây trắng thuần như tuyết, tỏa ra khí lạnh nhàn nhạt, còn có cả mùi hương khiến người ta say đắm.
Thứ này còn được chế tạo đặc biệt, được khắc trận pháp phức tạp lên, cái hộp ngọc đựng Tuyết Liên cũng tinh xảo vô cùng, thể nên chỉ nhìn thôi cũng biết đây không phải vật phàm.
Diệp Thành cười khẽ, anh lấy ngón tay chấm nhẹ lên, Thiên Sơn Tuyết Liên liền tan chảy biến thành một vũng nước màu xanh lam nhạt.
Anh huơ tay phải, nơi đó liền xuất hiện một đốm lửa xanh. Dưới sự thiêu cháy của đốm lửa này, chất lỏng đó từ từ hóa khí rồi trở nên mờ ảo như sương khói, nhưng mùi hương thì ngày càng nồng nàn.
Diệp Thành nhẹ nhàng phất tay đã lấy được linh khí thuần khiết nhất của cả cây Thiên Sơn Tuyết Liên, sau đó anh nói với cô nhóc: "Mau hít vào!"
Tào Hinh Toàn giật mình, vội sáp tới theo bản năng rồi hít lấy làn khói thơm lừng ấy. Cô ấy hít suốt nửa tiếng đồng hồ, sau đó ngã ra đất ngất đi.
Lam Thải Nhi sợ hết hồn, vội đi lên trước đỡ cô chủ. Nhưng lúc này cô ta không còn nghi ngờ Diệp Thành nữa mà chỉ hỏi với giọng cung kính: "Diệp…Tiên sư, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Tôi đã chắt linh khí để luyện thể cho cô ấy, hoàn toàn cải thiện thể chất của cô ấy. Sau này cô ấy sẽ có thể chất Băng Linh hạ phẩm, vừa hay bổ sung sức mạnh cho Băng Tâm Quyết mà cô ấy đang tu luyện. Trong vòng năm năm thì nhập Thánh Vực không thành vấn đề".
Anh vừa dứt lời, Lam Thải Nhi và đám người nhà họ Trình liền sững sờ. Mãi hồi lâu sau, Trình Bác Vũ cố lấy hết can đảm, nói: "Diệp, Diệp Tiên sư, chẳng lẽ anh có thể giúp võ sĩ bình thường trở thành Võ Thánh sao?"
Diệp Thành bình tĩnh nói: "Võ Thánh đã là cái thá gì chứ, đối với tôi thì cũng chỉ như đứa trẻ con mà thôi".
Anh đã từng nói như vậy trước mặt Lam Thải Nhi, nhưng lúc đó cô ta khinh thường vô cùng. Nhưng bây giờ cô ta lại gật đầu tâm phục khẩu phục, không dám có bất cứ ý kiến phản đối gì nữa.
Trình Bác Vũ nghe vậy thì hơi thở gấp gáp hơn hẳn, nói: "Diệp, Diệp Tiên sư...có thể không?"
Diệp Thành cười mà như không: "Có thể làm y hệt như vậy, tạo ra một Võ Thánh cho nhà họ Trình các người?"
Trình Bác Vũ vội gật đầu như giã tỏi. Sau khi mất đi Trình Bác Hiên và Trình Phá Sơn, nhà họ Trình đã không còn xứng với uy danh thế gia võ đạo nữa. Đừng nói là xưng hùng xưng bá tỉnh Tô Nam, e là họ còn chẳng giữ nổi thành phố Tử Lâm, sản nghiệp của chính mình!
Bởi ba tỉnh Hoa Đông vẫn còn có một số gia tộc võ đạo và môn phái lẻ tẻ khác. Bình thường những người đó đã có khá nhiều thù oán với nhà họ Trình, giờ nhà họ Trình gặp nạn rồi, chắn chắn những người đó sẽ không lỡ mất cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Được thì cũng được, nhưng các người hãy cho tôi một lý do".
Bảy trưởng lão của nhà họ Trình đã bình tĩnh lại từ trong sự hưng phấn. Phải rồi, mới bắt đầu họ đã chủ động ra tay với Diệp Thành, sau khi bị dạy dỗ vẫn còn tiếp tục móc nối với các võ sĩ mưu đồ báo thù, khúc mắc giữa hai bên không còn đơn giản nữa, Diệp Tiên sư sao lại phải quan tâm bọn họ làm gì?
Lúc đám người này gần như tuyệt vọng, Diệp Thành đột nhiên nói: "Tôi có thể bồi dưỡng Võ Thánh cho các người, nhưng chỉ có một người, hơn nữa tôi không làm không công".
Lam Thải Nhi đang chăm sóc cho Tào Hinh Toàn nghe thế thì tức khắc đứng lên nói to: "Diệp Võ Thánh, tuyệt đối