“Tôi, tôi đột phá rồi?!”
Trình Bác Vũ không tin nổi nhìn mình, ông ta thử vung tay, ngay lập tức đánh ra một luồng Canh khí, đây là năng lực Canh khí, tiêu chuẩn của đại sư võ đạo khi Canh khí được phóng ra ngoài.
Một giây sau, ông ta đột nhiên hai tay ôm mặt, bật khóc không chút tiếng, nếu không có kỳ ngộ gì thì e làTrình Bác Vũ cả đời này đều không thể đột phá lớp xiềng xích này. Nhưng lúc này, ông ta không những trở thành võ đạo đại sư mà còn có cơ hội lớn đột phá Võ Thánh!
Chỉ là cái giá phải trả cũng vô cùng đáng sợ, không chỉ là sự sống chết của chính ông ta mà nó còn liên quan đến toàn bộ nhà họ Trình!
Trình Bác Vũ nghĩ thông suốt điểm này liền thu hồi biểu cảm vui vẻ trên mặt, lần thứ hai quỳ xuống dưới chân Diệp Thành, cung kính nói: “Cảm ơn Diệp Tiên sư”.
Diệp Thành thản nhiên nói: “Đừng quên là tôi có thể cho ông, cũng có thể thu hồi lại”.
Trình Bác Vũ rùng mình một cái, nhớ tới kết cục của Trình Bác Hiên, lập tức cung kính nói: “Tiểu nhân hiểu được, sau này nhà họ Trình chúng tôi sẽ chỉ nghe theo lệnh và coi anh làm chủ mà thôi”.
Diệp Thành hài lòng gật đầu, phất tay bảo đám người này đi xuống, lại tiếp tục quay trở về dáng vẻ lười biếng của mình, không nhanh không chậm kiểm tra chiến lợi phẩm vừa lấy được.
Ngoại trừ bảo vật nhà họ Trình, còn có Cái Bang, nhà họ Vệ và các bảo vật võ đạo thế gia khác đưa tới, Diệp Thành hai mắt sáng như đuốc, rất nhanh chọn ra các bảo vật có linh khí từ trong đống đồ vật.
Những thứ còn lại anh ta nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức xua tay nói: “Những thứ khác đều cầm về đi”.
Những người đang đứng bên ngoài chờ đợi đột nhiên giật mình, sau đó trong lòng bọn họ tràn ngập sự vui vẻ vô cùng! Lúc trước Diệp Thành muốn lấy bảo vật của bọn họ, đám người này vô cùng không nỡ, thậm chí không tiếc lấy mạng đánh đổi. Nhưng Diệp Thành chỉ lấy đi một phần nhỏ và trả những thứ khác lại, nhất thời khiến đám người này cảm kích đến rơi nước mắt, hận không thể ngay lập tức quỳ xuống ôm đùi gọi lão đại.
Sau khi đuổi đám người này đi, Diệp Thành kiểm tra lại đống bảo bối vừa thu được, lần này thu hoạch khá tốt, ngoài trừ mấy lại linh thảo có linh khí ra, ngay cả Băng Tễ Lan lúc trước cũng có một viên.
Diệp Thành không khách khí nữa, trực tiếp luyện ra ba viên Tử Vân Đan, sau khi nuốt vào một viên thì để lại hai viên khác dự phòng.
Chỉ là một viên trong đó, anh đã nghĩ xong rồi, chính là tặng cho Ân U Liên giúp cô ấy luyện thể, thuận tiện chữa trị vết sẹo trên mặt cô ấy!
Nghĩ đến đây, anh liếc mắt nhìn ra ngoài, quả nhiên không thấy Thành chủ thành Nam Ngọc – Chu Chính Hào, đối với chuyện này Diệp Thành đã sớm có chuẩn bị trong lòng.
Trong vài ngày tiếp theo, Diệp Thành sửa sang lại những linh thảo còn lại một chút, có thể trực tiếp dùng thì dùng, có thể luyện đan thig luyện đan, cuối cùng thành công tu luyện Tứ Tượng Huyền Công đến tầng thứ ba!
“Hành trình đi Tô Nam lần này coi như không uổng phí”.
Đến lúc này Diệp Thành hài lòng gật đầu, ý định ban đầu của anh tới nơi này chính là vạch trần âm mưu của nhà họ Trình, để cho bọn họ không dám đối đầu với mình nữa, hiện giờ chẳng những thu phục nhà họ Trình mà còn đề cao được tu vi, có thể nói là thành công mỹ mãn.
Ngay lúc anh đang nghĩ như vậy, Tào Hinh Toàn và Lam Thải Nhi cũng đi vào, cô nhóc sau khi luyện thể xong thì kích động đến mức ngày nào cũng lôi kéo người ta đi đấu võ, hầu như đã hành hạ tất cả mọi người ở nhà họ Trình một lần.
Nhưng vào lúc này, cô ấy vội vàng nói: “Sư, sư phụ… hôm qua con đã nói chuyện điện thoại với mẹ, mẹ biết con được sư phụ thu nhận làm đệ tử rất là vui vẻ, cứ làm ầm lên với con mong con về thăm nhà”.
Nói xong, cô nhóc lấy hết can đảm ngẩng đầu nói: “Con xa nhà đã lâu, cũng nên về thăm nhà… Sư phụ, người cùng con quay về tỉnh Tô Bắc được không?”
Diệp Thành mượn cớ nói: “Con đã đến lúc quay về rồi, chỉ là ta không