Trong xe, các du khách nghe vậy thì đều giương mắt nhìn sang, khi thấy người nói là một cô gái trẻ trong sáng thì tức khắc xấu hổ nhưng xấu hổ mặc xấu hổ, họ cũng sẽ không đi lên làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Tề Chấn thấy Tôn Tiêu Tiêu thì cả người run lên, so với cô gái này, người phụ nữ trước mặt đúng là không có gì đáng để nhìn, nhất là khi cô gái ăn mặc lộ liễu này lại khóc như hoa lê trong mưa xuân, nước mắt làm nhòe hết lớp trang điểm dày đặc, lộ ra gương mặt rỗ càng khiến người ta chán ngán.
Vì vậy gã xoay người, nở nụ cười dâm đãng đi về phía Tôn Tiêu Tiêu: “Được, đại gia đây không đụng cô ta, tôi đụng vào cô được nhỉ!”
Tôn Tiêu Tiêu nghe thế thì sợ tới mức ngã ngồi ra ghế, cả người run lẩy bẩy, thấy tình hình này, Kỷ Quân Lan lắc đầu đầy bất đắc dĩ: “Cô nhóc này, lá gan đã nhỏ mà chuyện gì cũng thích chõ mũi vào, rốt cuộc nghĩ gì thế hả?”
Tuy cả người đang run rẩy nhưng Tôn Tiêu Tiêu vẫn cố chấp nói: “Khi học cấp ba, tính cách tôi hướng nội, bị người khác bắt nạt cũng không dám nói. Lần nào cũng do anh Diệp chạy tới cứu, sau đó anh ấy còn nói với tôi là gặp chuyện bất bình phải ra tay giúp đỡ. Tôi, tôi muốn noi gương anh ấy nên, nên mới…"
Cô ấy lắp bắp, ngay cả lời nói cũng không thể nói rõ ràng, Kỷ Quân Lan thấy thế thì bất đắc dĩ than một tiếng: “Cô bé ngốc, lúc đi học, nếu không phải chị che chở em thì không biết em sẽ có kết cục gì nữa. Lần này còn dám chọc người nhà họ Thẩm”.
“Nếu là một tháng trước, chị còn có thể nói với nhà họ Thẩm vài câu, còn giờ…”
Kỷ Quân Lan thở dài, lấy điện thoại ra gọi một cuộc nhưng lúc này, đầu dây bên kia vang lên thông báo rằng đối phương đang có cuộc gọi khác nên cuộc điện thoại cầu cứu này không thành công!
Lúc này, Tề Chấn đã chạy tới cạnh Tôn Tiêu Tiêu nhưng vẫn còn cách một Diệp Thành, thường ngày ăn ngang nói ngược quen thói, gã trừng mắt quát: “Thẳng ranh, tránh ra!”
Ánh mắt Diệp Thành bình thản: “Đây là chỗ ngồi của tôi!”
Tề Chấn khinh miệt nói: “Có lẽ nó là của mày nhưng giờ ông đây tới rồi, nó là của tao!”
Tôn Tiêu Tiêu cực kỳ hoảng sợ, không chịu được mà nắm lấy cổ tay Diệp Thành, Kỷ Quân Lan cũng nhíu mày, trên người tỏa ra khí thế, dường như đang do dự có nên lên tiếng hay không.
Người tốt bụng chung quanh khuyên bảo: “Cậu em, cậu nhường đi, cậu nhìn cánh tay anh ta còn to hơn đùi cậu kìa, hơn nữa người này còn là tay sai của cậu ba họ nhà họ Thẩm, không chọc nổi đâu!”
Nghe thấy lời này, Diệp Thành đứng dậy, Tôn Tiêu Tiêu thấy thế thì trong mắt lộ ra sự thất vọng, trong lòng nghĩ thầm: “Chẳng lẽ đàn anh Diệp luôn nhiệt tình ngạo nghễ đã bị hiện thực mài mòn trong mấy năm qua rồi sao, không còn… như năm đó nữa, anh ấy cũng sẽ cúi đầu trước cái xấu sao?”
Kỷ Lan Quân thấy vậy cũng thở dài trong lòng, vốn dĩ nghe thấy đàn em nhắc tới chuyện Diệp Thành, cô ta còn có chút thiện cảm với chàng trai hiệp nghĩa này, ai ngờ anh ta cũng rơi vào vòng xoáy xã hội, trở nên nhát gan và bạc bẽo như những người khác.
Khi mọi người đều đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng, Tề Chấn nhìn thấy Diệp Thành đứng lên, cho rằng anh định nhường chỗ thì cười hố hố. Ngay lúc này…
“Rầm…”
Một âm thanh to lớn vang vọng, mọi người còn chưa nhìn thấy rõ chuyện gì xảy ra thì Tề Chấn cao to đã ngã sõng soài ra đất. Gã gắng sức giãy giụa nhưng lại bị Diệp Thành đè xuống, hoàn toàn không vùng vẫy được nữa.
“Thằng ranh, mày biết tao là ai không?”, Tề Chấn bị một người bình thường khống chế thì cảm thấy mất mặt, hét lên như điên dại: “Thức thời thì mau thả tao ra,