Nghe thấy giọng nói tràn đầy sự bất ngờ của Diệp Thành, cô gái áo trắng dáng người nhỏ nhắn bất ngờ ngẩng đầu lên rồi nở nụ cười vui vẻ, nhào tới nắm lấy cánh tay Diệp Thành: “Anh Diệp, lâu lắm không gặp rồi!”
“Đúng vậy, lâu lắm không gặp rồi”.
Diệp Thành đứng dậy nhìn, cô bé trước mắt là cô em gái khóa dưới hồi trung học của anh, hai người lại là đồng hương ở Diệp gia trang, Diệp Thành ở trường trung học cũng giúp đỡ cô ấy khá nhiều, bởi vậy tình cảm của hai người khá tốt.
Tôn Tiêu Tiêu vẻ mặt vui mừng, kéo tay Diệp Thành không chịu buông, cô gái cao gầy kia thì đi vào bên trong ngồi trước, ngọt ngào nói: “Tiêu Tiêu, đây là anh Diệp mà em ngày nhớ đêm mong à, thảo nào em vui vẻ như thế, nhưng cho dù vui vẻ đến mấy cũng phải ngồi xuống trước đã, nếu không sẽ chặn lối đi của mọi người đấy”.
Tôn Tiêu Tiêu đột nhiên đỏ mặt nói: “Chị Quân Lan, chị lại trêu trọc em rồi”.
Cô ấy nói như thế nhưng cũng vội vàng ngồi xuống, Diệp Thành ngồi lại vị trí của mình. Nhìn thấy anh ngồi xuống, cô gái kia đưa tay ra trước giới thiệu:
“Tôi là Kỷ Quân Lan, người tỉnh Tô Bắc, sinh viên năm thứ tư của đại học Tô Nam, học trên Tôn Tiêu Tiêu một khóa”.
Diệp Thành cũng bình tĩnh bắt tay cô ta: “Diệp Thành, người Diệp gia trang, đàn anh học trước một khóa của Tôn Tiêu Tiêu”.
Cử chỉ của Kỷ Quân Lan rất tao nhã, mang theo một chút khí chất của con nhà cao sang, hiển nhiên không phải người bình thường, Diệp Thành đang bắt tay, không nhịn được nhìn cô ta thêm vài lần.
Mấy lần đấy đều bị Kỷ Quân Lan nhìn thấy, cô ta cũng không tức giận, cười lớn: “Này này, anh Diệp, anh nhìn tôi cũng không có vấn đề gì, nhưng Tiêu Tiêu vẫn luôn nhớ thương anh, anh không sợ em ấy ghen hay sao?”
Diệp Thành thấy tính cách của người phụ nữ này vui vẻ hào phóng thì cũng cười nói: “Không sợ không sợ, tính cách của Tiêu Tiêu tôi hiểu rõ, cô ấy sẽ không ghen tuông một cách vô cớ đâu”.
Tôn Tiêu Tiêu bĩu môi nói: “Hai người đừng trêu trọc em nữa, còn chị Kỷ đừng nói lung tung, anh Diệp đã có bạn gái rồi!”
Nghe cô ấy nói như vậy, Kỷ Quân Lan có chút hứng thú nói: “Ồ? Là cô gái như thế nào?”
Trong mắt Tôn Tiêu Tiêu tràn đầy khát khao, cảm khái nói: “Chị Bạch giỏi lắm, còn xinh đẹp nữa, học tập lại tốt, lúc ấy nổi tiếng khắp trường với tài sắc vẹn toàn đó”.
Nói đến đây, trong mắt cô ấy có chút thất vọng, cúi đầu nói: “Nói ra thì anh Diệp chắc là đã kết hôn với chị ấy rồi”.
Diệp Thành bình tĩnh nói: “Không có, chúng tôi đã chia tay rồi”.
“Cái gì!” Tôn Tiêu Tiêu nhất thời kinh ngạc nói: “Làm, làm sao có thể chứ, tình cảm của anh chị không phải là rất tốt hay sao?”
Diệp Thành không phải là loại người nói xấu sau lưng người khác, chỉ lạnh nhạt nói: “Tính cách không hợp nhau mà thôi”.
Tôn Tiêu Tiêu còn muốn hỏi lại, Kỷ Quân Lan lại cắt lời cô. Theo cách nhìn của cô ta, Diệp Thành vốn là người tầm thường như vậy, đoán chừng là bị hoa khôi đá cho nên không muốn nhắc tới.
Kỷ Quân Lan tuy rằng tính cách hướng ngoại, hào phóng như con trai, trên thực tế nội tâm lại tinh tế hiểu chuyện, cho nên rất hiểu lòng người: “Tiêu Tiêu, chuyện đã qua rồi cũng không cần nhắc lại nữa, chuyện quan trọng là bây giờ là anh Diệp đang độc thân, không phải em có cơ hội hay sao?”
Tôn Tiêu Tiêu nhất thời xấu hổ, đỏ mặt nói: “Nào, nào có, em chỉ xem anh Diệp là….”
Cô ấy còn chưa nói xong đã bị Kỷ Quân Lan ôm vào ngực, không ngừng cọ cọ vào khuôn mặt mềm mại của Tôn Tiêu Tiêu nói: “Dáng vẻ cứng miệng của Tiêu Tiêu là đáng yêu nhất, mấy ngày trước rõ ràng còn nói về chuyện anh Diệp kết hôn, nói xong mắt còn đỏ lên!”
“Oa oa oa!”
Tôn Tiêu Tiêu vội vàng hét lên, cố gắng che dấu lời nói của Kỷ Quân Lan, chỉ là tai của Diệp Thành rất thính, đã nghe rõ hết rồi.
Đối với việc này, anh