Đồng thời, tay Aokawa Sayuri cũng chắp lại ném ra mười mấy tấm bùa, có bùa trói buộc, bùa nguyền rủa, và còn có ba quỷ hồn do cô ta nuôi nữa.
Đột nhiên nền nhà dưới chân Diệp Thành biến thành một khuôn mặt người, nó há mồm, hung dữ táp tới, mà luồng khí màu đen xuất hiện lờ mờ trong không khí đang vây xung quanh anh, cứ như cả bầu không khí đang giam cầm anh, khiến anh không thể động đậy nổi.
Mà ba quỷ hồn kia thì lẳng lặng đột kích từ bốn phương tám hướng, còn chính diện thì một thanh đao lao tới xé gió mà đến.
Có thể nói chỉ trong nháy mắt, Diệp Thành đã rơi vào nguy cơ. Bốn phương tám hướng đều có kẻ địch đột kích, chặn đứng tất cả đường lui và đường sống của anh.
"Người đàn ông này đã hết cách để thoát khỏi thiên la địa võng mà mình giăng ra rồi!"
Lúc Aokawa Sayuri đang đắc ý nghĩ như vậy thì một viên ngọc quý lan tỏa ánh trăng đột nhiên xuất hiện trên tay anh. Anh quát khẽ: "Phong Quyển Tàn Vân!"
Trong nháy mắt, gió lớn nổi lên, lưỡi gió sắc như dao, chỉ trong một giây thôi đã gần như nghiền nát Si Mị Võng Lượng xung quanh. Ba quỷ hồn mà Aokawa Sayuri vất vả nuôi dưỡng giờ không con nào có thể chạy thoát, tất cả đều kêu gào thảm thiết trong gió lớn, biến thành bụi phấn.
Aokawa Sayuri kinh ngạc, lui về sau tận mấy bước rồi nghĩ, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: "Anh ta không phải là đại sư võ đạo sao? Vì sao có thể dùng pháp thuật mạnh mẽ như vậy! Kẻ điên tu luyện cả võ đạo và pháp thuật, đừng nói là Hoa Hạ mà ngay trong Đảo Quốc cả trăm năm nay, chưa từng gặp ai như vậy. Từ từ đã, người này họ Diệp...còn được gọi là Diệp Tiên sư..."
Đột nhiên một lời đồn nghe được mấy ngày trước chợt xộc thẳng lên đầu, sắc mặt cô ta thay đổi, lẩm bẩm tự nói: "Chẳng lẽ là Diệp Tiên sư giết chết Võ Thánh ở tỉnh Tô Nam?"
"Chết đi cho tao!"
Ngay lúc này, Fujiwara Shinji xông ra từ trong cơn cuồng phong. Quần áo hắn bị thổi rách tơi tả, quanh thân thì được Canh khí bảo vệ, người hắn lao xuống với thanh đao nhảy múa, chém mạnh xuống chỗ Diệp Thành.
Aokawa Sayuri kinh hãi, vội hô to: "Anh Fujiwara, mau dừng tay, anh ta là Võ Thánh..."
"Ồn ào".
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng. Anh sẽ không nương tay với cái tên to gan dám làm hại anh em tốt của mình! Anh lật tay phải, tùy ý phất về phía Fujiwara Shinji. Chưởng này trông thì không có lực, nhưng lại mang theo luồng sức mạnh long trời lở đất!
Sức mạnh to lớn vô hình này cứ như bàn tay uyển chuyển của thần linh, một khi tấn công là bức tường gỗ phía trước nhất liền bị đánh thành vụn gỗ. Sau đó là hành lang, bậc thang, cột trụ đều bị đánh thành bột phấn. Mãi khi kéo dài đến cạnh ao thì hòn giả sơn ở đây cũng chấn động vì sức mạnh này.
Dưới sự tác động của nguồn lực mạnh mẽ như cái máy xúc đất này, Fujiwara Shinji liền bị đánh thành thịt vụn, người bị đập nát bét, không thấy chút dấu vết nào nữa.
Cứ như là có một đoàn tàu hỏa nặng nề đã đâm đổ bức tường, sau đó liên tục đụng đổ vườn hoa, cột trụ gỗ, bậc thang, đồ trang trí, cuối cùng nó đâm vào hòn giả sơn. Từ chân Diệp Thành, nó kéo dài mãi đến hồ nước, cả khu vực phải hơn hai mươi ba mươi mét cứ như bị bão tố quét qua.
Chỉ uy lực của một chưởng thôi mà đã đáng sợ như vậy rồi!
"Phịch!"
Aokawa Sayuri ngồi ngay trước Diệp Thành, cách chỗ anh vung chưởng chưa tới một mét. Chân cô ta mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, người run lẩy bẩy.
Chưởng vừa nãy của Diệp Thành có góc rất xảo quyệt, nó không chỉ giết chết Fujiwara Shinji mà còn bao trùm cả hai võ sĩ của Đảo Quốc vào, biến chúng thành bụi phấn.
Mà bàn tay của anh chỉ cần hơi nghiêng thôi là Aokawa Sayuri cũng sẽ bị nghiền nát như vậy. Chỉ