“Cậu!”
Bác ba hiển nhiên là không ngờ được Diệp Thành lại dám phản bác mình nên nghẹn họng. Lúc này, cụ Diệp cũng hừ lạnh: “Diệp Niệm! Cậu là tội đồ của nhà họ Diệp, giờ con cậu cũng vậy à, dựa vào gì mà dám giành vợ với A Thừa?”
Diệp Thành nhìn những người này, đột nhiên cười đáp: “Chỉ dựa vào việc bản lĩnh tôi lớn nhất!”
“Ha ha ha!”, Diệp Thừa ngửa mặt cười to: “Vợ cậu chạy với trai, mà cũng dám nói bản lĩnh lớn? Tôi nói cho cậu biết nhé, hôm nay, nếu cậu quỳ xuống khấu đầu ba cái xin tôi tha thì thôi, nếu không… tôi sẽ không để cậu bước chân ra khỏi Diệp gia trang được đâu!”
Trong mắt Diệp Thành lóe lên tia sáng lạnh, anh thản nhiên nói: “Anh đang uy hiếp tôi sao?”
Diệp Thừa kiêu căng nói: “Tôi đang uy hiếp cậu đấy, tôi quen đại ca xã hội đen của tỉnh Tô Nam, chỉ cần một cuộc gọi là không quá ba ngày, họ sẽ chạy tới, làm cậu phải sống trên xe lăn trong nửa đời còn lại đấy!”
“Bốp!
Mọi người chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, Diệp Thành đã xuất hiện cạnh Diệp Thừa, tung một cước đá ngã đối phương xuống đất, dùng chân giẫm đầu Diệp Thừa: “Thường thì người uy hiếp tôi chỉ có một kết cục thôi, đó là chết!”
Diệp Thừa đột nhiên bị đánh trúng, vừa giãy giụa vừa thét: “Chết tiệt, mày dám đánh lén tao à. Có ngon thì thả tao ra, đứng lên một chọi một!”
Bác ba biến sắc, đứng bật dậy mắng: “Thằng con hoang, mày dám đánh con tao à!”
Ông cụ Diệp cũng tức giận nện cây gậy xuống đất quát: “Cậu muốn phản phải không?”
Ngay cả Diệp Định Bang cũng trầm giọng nói: “Thả Diệp Thừa ra, hôm nay là bữa cơm tất niên của nhà họ Diệp, đừng làm mất hòa khí gia đình!”
Những người khác đều lên tiếng chỉ trích, nhất thời, Diệp Thành gần như biến thành tội đồ của cả gia tộc. Những lời mắng mỏ và chỉ trích như con sóng thần cao tận trời, muốn bao phủ anh hoàn toàn.
Nhưng lúc này, Diệp Thành chỉ làm một hành động khiến họ hoàn toàn ngậm miệng.
Anh nhấc chân đang giẫm đầu Diệp Thừa lên, rồi sau đó thong thả dùng sức đạp lên tay đối phương.
“Á...”
Theo tiếng hét thảm Diệp Thừa đau tới mức trợn mắt, ngất đi.
“Mày!”, giọng bác ba trở nên chói tai, bà ta lớn tiếng quát: “Mọi người đều là họ hàng, mày lại ra tay tàn nhẫn thế hả!”
Diệp Thành thản nhiên nói: “Nếu anh ta không phải họ hàng của tôi thì thứ bị giẫm nát lúc này là đầu anh ta rồi!”
“Diệp Thành, cậu đừng quá vô lễ!”, Diệp Định Bang gầm lên một tiếng, bật dậy ngay lập tức, rõ ràng ông ta đã bị thái độ của Diệp Thành chọc điên.
Diệp Thành liếc ông ta một cái, cười lạnh: “Vừa rồi Diệp Thừa bảo muốn nửa đời sau của tôi phải sống trên xe lăn, sao không thấy ông nhảy ra!”
Diệp Định Bang nghẹn lời nhưng Diệp Mộc Hàm lại đứng lên nói: “Anh dám chuyện với bố tôi kiểu đó sao?”
Người trong thông, hơn phân nửa thanh niên trai tráng đều vây quanh Diệp Mộc Hàm, nghe cô ta nói vậy thì xoa tay, định bao vây Diệp Thành, chuẩn bị tẩn cho anh một trận nhớ đời.
Diệp Thành hừ lạnh, tay áo vung lên, đám người kia đã bị đánh ngã ra đất, cả đám rên rỉ mà chẳng ai đứng lên nổi.
Ánh mắt Diệp Định Bang cứng lại, ông ta cũng cười lạnh: “Nhóc con, cậu dám không coi ai ra gì thì chắc ỷ vào kỹ năng đánh đấm này nhỉ. Nhưng thời đại bây giờ là thời của tiền và quan hệ, cậu, chẳng là cái gì cả!”
“Cậu có biết, chỉ một câu của tôi là có thể khiến cậu và bố cậu không thể sống trong Diệp gia trang nữa không? Cậu biết chỉ một cú điện thoại của tôi là ruộng đồng nhà cậu sẽ bị sung công không? Cậu có biết chỉ cần tôi thả tiếng gió là chỉ cần trong thành phố Chiêu Đức này, cậu đừng mơ tìm được việc?”
Ông ta càng nói càng thêm tự tin nhưng sắc mặt Diệp Thành lại rất kỳ quái, cuối cùng anh lại không nhịn được mà cười to.
Sắc mắt Diệp Định Bang lại rất khó