Diệp Thừa nghĩ như vậy thì càng thêm đắc ý, tuy sự việc hoàn toàn không giống suy đoán của thôn dân nhưng đâu ảnh hưởng tới việc anh ta làm cáo giả oai hùm, dùng tên tuổi của cô chủ Kỷ Hoa Linh để xử thằng ôn Diệp Thành kia, thuận tiện giành lại trái tim thiếu nữ của Tôn Tiêu Tiêu.
Kỷ Hoa Linh không thèm nhìn họ cái nào, cô ấy như nữ hoàng đang đánh giá thần dân của mình, ngẩng đầu mỉm cười đi qua đám người, Diệp Thừa vội chỉnh sửa quần áo, tiến lên cười nịnh:
“Chủ tịch Kỷ, sao cô lại tới đây? Có phải là tới thăm nhân viên không ạ? Đúng là thất lễ, thất lễ quá...”
Kỷ Hoa Linh liếc chàng trai tự cho là mình ngầu này một cái, nhíu mày suy nghĩ vài giây mới a một tiếng: “Anh là trưởng phòng gì kia, tên Diệp Thừa phải không!”
Diệp Thừa hớn hở hẳn: “Đúng vậy, đúng vậy, chủ tịch có thể nhớ rõ tên của cấp dưới, đúng là khiến tôi bất ngờ và vui mừng!”
Nói xong, anh ta kéo mẹ mình sang, cúi đầu, khom lưng giới thiệu: “Đây là mẹ tôi, đây là ông cụ nhà họ Diệp chúng tôi!”
Ông cụ Diệp nhìn thoáng qua quần áo của mình rồi tiến lên hai bước, trầm giọng nói: “Chào mừng cô Kỷ tới nhà, lão đây...”
Cụ ta còn chưa nói xong, Kỷ Hoa Linh đã xoay người,đi nhanh vài bước tới, kéo tay một người đàn ông, bên môi lộ ra lúm đồng tiền như hoa.
“Diệp Tiên sư, có thể gặp anh ở đây đúng là vinh hạnh của tôi!”
Diệp Thành nhướng mày, thản nhiên nói: “Đừng tỏ ra mừng rỡ thế chứ, chắc cô đã có được tình báo từ Kỷ Quân Lan rồi nhỉ, nên mới chạy tới đây!”
Kỷ Hoa Linh sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt không hề giảm bớt, mà vẫn cung kính nói: “Diệp Tiên sư đúng là tinh mắt, không gì gạt được anh!”
Diệp Thành bình tĩnh nói: “Tôi còn biết cô tới đây là vì muốn kiếm ích lợi từ tôi, thậm chí còn có dã tâm thay thế nhà họ Thẩm!”
Bị anh nói như vậy, nụ cười trên mặt Kỷ Hoa Linh không duy trì nổi nữa. Cô ấy biết Diệp Tiên sư có võ công cực cao mà không ngờ anh lại có thể nhìn thấu cả lòng người.
Diệp Thành nói tiếp: “Nhưng lợi ích tôi cho nhà họ Kỷ đã đủ nhiều, nếu cô biết điều thì nên hài lòng đi chứ!”
Kỷ Hoa Linh sửng sốt, lần này cô ấy vội chạy tới gặp Diệp Tiên sư mà hoàn toàn không hề để ý tới những gì Kỷ Quân Lan nói. Giờ nghĩ kỹ lại, cô ấy mới cảm giác khác thường.
Diệp Thành nhìn biểu cảm của đối phương, trong lòng đã hiểu một chút, anh thản nhiên nói: "Đinh Lương Tài đã có thực lực đại sư võ đão, hơn nữa, không tới ba năm, cậu ta sẽ tiến vào Thánh Vực, người như thế làm con rể nhà họ Kỷ, các người còn bất mãn gì nữa".
Kỷ Hoa Linh sợ hãi, hóa ra tên nhóc cô ấy xem thường lại là một con rồng chân chính, vì thế lập tức vui sướng quỳ lạy: “Cảm ơn Diệp Tiên sư!”
Lần này khấu đầu là xuất phát từ sự chân thành của Kỷ Hoa Linh, phải biết rằng nhà họ Trình đã bỏ ra không biết bao nhiêu mới nhờ Diệp Thành tạo ra một Võ Thánh cho họ; mà nhà họ Kỷ chỉ dùng một cô con gái dòng bên để trao đổi là đã mời chào được một Võ Thánh.
Diệp Thành gật đầu nói: “Cô cũng khá thông minh. Tôi thích giao tiếp với người thông mình, chỉ cần nhà họ Kỷ không quá tham lam, các người nhất định có thể phát triển nhanh chóng, lớn mạnh hơn bây giờ gấp mười, gấp trăm lần!”
Kỷ Hoa Linh giật mình, cô ấy biết Diệp Thành đang cảnh cáo mình, đừng có ý đồ với nhà họ Thẩm. Nhưng có Võ Thánh trấn giữ, cô ấy đã cảm thấy thỏa lòng thỏa dạ, lại cung kính lạy một cái rồi mới đứng lên.
Một loạt những hành động này chỉ xảy ra trong vài phút, nhưng đủ khiến người trong sân trợn mắt