Hai chân Diệp Định Bang bắt đầu không khống chế được mà run rẩy. Sinh sống ở thành phố Chiêu Đức nhiều năm như vậy, đương nhiên ông ta biết bình thường ông chủ Đổng rất thích dìm những người chọc giận ông ta xuống sông.
Nhưng Lam Thải Nhi còn chưa nói hết, cô ta vẫn nhìn Diệp Định Bang, giọng lạnh lùng: “Sau khi giải quyết tên vô dụng đó, ở thành phố Chiêu Đức còn có bao nhiêu người có thể hợp tác, tại sao tôi lại chọn ông?”
Diệp Định Bang giật mình, nghĩ tới một chuyện mà mình không muốn tin, nhưng giây lát sau dự cảm của ông ta đã biến thành sự thật.
Vẻ mặt Lam Thải Nhi vô cùng lạnh, cô ta nói tiếp: “Bởi vì ông là họ hàng xa của Diệp Tiên sư, tôi nể mặt Diệp Tiên sư mới hợp tác với ông”.
“Nhưng ông không những không biết ơn, lại còn dám bất kính với Diệp Tiên sư, đúng là… chết chưa hết tội!”
Bốn chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, sát ý của Lam Thải Nhi đã bộc lộ hết không giữ lại gì, tựa như gió lạnh thổi qua đất hoang, khiến tất cả mọi người trong khu nhà đều không chịu được mà rùng mình.
Diệp Mộc Hàm còn chưa nhận rõ tình hình, vẫn đứng đó ra vẻ đáng yêu. Trong mắt Lam Thải Nhi lóe lên sự lạnh lẽo, chậm rãi nhấc tay phải lên.
Diệp Định Bang lập tức nhảy dựng lên. Trước kia khi Lam Thải Nhi ra oai, ông ta đã tận mắt nhìn thấy cô thiếu nữ dùng bàn tay mềm mại không xương ấy đập nát một tảng đá lớn.
Ông ta kéo Diệp Mộc Hàm tới, đánh thật mạnh vào mông cô ta, vừa đánh vừa nói với Diệp Thành: “Xin lỗi, tôi sai rồi. Diệp Thành, xin cậu nể tình họ hàng mà tha cho nhà chúng tôi đi!”
Mọi người đều ngây ra, một nhân vật quan trọng trong Diệp gia trang, được ông cụ xem là niềm hi vọng để chấn hưng nhà họ Diệp như Diệp Định Bang lại xin lỗi một đứa vô dụng như Diệp Thành?
Ban đầu Diệp Mộc Hàm còn chưa phản ứng được, cho đến khi bị đánh mấy phát thật mạnh vào sau mông, cơn đau truyền đến, cô ta mới ý thức được chuyện gì xảy ra mà òa khóc thật to.
Nhưng Diệp Định Bang không hề nương tay. Ông ta đánh càng lúc càng mạnh, đến nỗi Diệp Mộc Hàm la ré liên tục, khóc sướt mướt mà ông ta vẫn không dừng tay, chỉ vừa đánh vừa xin lỗi không ngừng.
“Được rồi”.
Cuối cùng Diệp Thành bình thản lên tiếng, Diệp Định Bang nghe vậy mới dừng tay. Người đàn ông trung niên mới rồi còn tràn đầy tự tin, bây giờ đã không dám ngẩng đầu lên nhìn đứa cháu là anh, chỉ có thể cúi đầu khom lưng với khuôn mặt mướt mồ hôi lạnh, không dám nói câu nào.
Cụ Diệp không nhịn được mở miệng quát mắng: “Diệp Thành, cậu lại đối đãi với anh em trưởng bối của mình như vậy, hoàn toàn không quan tâm đến tình thân luôn sao?”
Diệp Thành liếc nhìn cụ ta, bình thản nói: “Vừa nãy các người liên tục bức ép, quát tháo ra lệnh tôi rời xa Tiêu Tiêu thì có quan tâm đến tình thân hay không?”
Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến cụ Diệp không nói nên lời. Diệp Thành đứng dậy, không nhìn tới ông cụ có vai vế lớn nhất kia một cái, chậm rãi bước ra ngoài.
Diệp Niệm và cả nhà Tôn Tiêu Tiêu vội vàng đi theo, còn Kỷ Hoa Linh thì phát ra tiếng cười như chuông ngân, chế giễu: “Đúng là một vở kịch hay, một đám người có được một con rồng chân chính mà không biết, còn ép người ta phải rời khỏi nhà”.
Nói xong câu này, cô ấy nhẹ nhàng rời đi, nhưng khi ra đến cửa thì đột nhiên quay đầu lại: “Anh kia, anh kia… tên Diệp Thừa đúng không, bắt đầu từ hôm nay anh không cần đến tập đoàn Kỷ Thị làm việc nữa”.
Nghe thấy câu này, Diệp Thừa ngã ngồi trên ghế, hai mắt thất thần không nói được lời nào. Bác ba thì lại ngồi bệt xuống dưới đất, gào khóc lớn tiếng.
Diệp Định Bang nghe cô ta nói vậy vội vàng nhìn sang Lam Thải Nhi, trong mắt chứa đầy vẻ van nài, nhưng Lam Thải Nhi lại không hề nể mặt ông ta, thản nhiên nói: “Xem ra ông không đủ năng lực đảm nhiệm vai trò người phát ngôn cho nhà họ Tào ở Giang Thành, chuyện hợp tác dừng