Một âm thanh to rõ vang lên, mọi người đều ngây ra, không ai ngờ người ra tay lại là cô gái Kỷ Hoa Linh trông có vẻ yếu đuối kia.
Cô ấy mang vẻ mặt lạnh lùng, tức giận nhìn bác ba, nói: “Chỉ dựa vào bà mà cũng xứng ra tay với Diệp Tiên sư?”
Nói xong, Kỷ Hoa Linh trở tay tát bà ta một cái khiến bà ta ngã ra đất. Đám đông náo loạn, sắc mặt cụ Diệp còn khó coi hơn, cứ như người bị đánh là cụ ta vậy.
Cụ ta gõ gõ cây gậy chống, thấp giọng nói: “Cô Kỷ, mặc dù cháu gái tôi có lỗi, nhưng dù sao nó cũng là người của nhà họ Diệp tôi. Cô đánh nó như vậy chẳng phải là không xem lão già tôi ra gì hay sao?”
Vừa rồi, Kỷ Hoa Linh đoán ý qua sắc mặt đã biết Diệp Thành không hề có tình cảm gì với đám người này, cười nhạt nói: “Cụ Diệp, ông đừng lấy tuổi già của mình ra nói nữa. Nếu không phải có Diệp Tiên sư ở đây, người trong khu nhà của các ông đều chẳng bằng con chó trong mắt tôi”.
Cô ấy vừa nói ra lời này, người trong khu nhà đều phẫn nộ quát mắng, cụ Diệp càng tức đến mức ôm ngực ho kịch liệt.
Diệp Định Bang đập bàn đứng đậy, cô ta nói như vậy chẳng phải đồng nghĩa với bao nhiêu người của nhà họ Diệp cũng không bằng một người Diệp Thành hay sao?
Nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói khác đột nhiên vang lên: “Ha ha, ở đây đúng là náo nhiệt!”
Mọi người lại yên tĩnh trở lại. Giọng nói của người kia không lớn, nhưng lại khiến tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng lời mình nói, chỉ riêng bản lĩnh đó đã đủ để áp chế những người bình thường chưa trải sự đời này.
Diệp Định Bang nhìn về phía phát ra tiếng nói, vui mừng gọi: “Cô Lam?”
Trong lòng ông ta bình ổn lại. Trước kia đối mặt với Kỷ Hoa Linh, Diệp Định Bang còn hơi sợ hãi, dù sao thì hai bên cũng không ở cùng một cấp bậc. Nhưng lúc này cô Lam đại diện cho nhà họ Tào đã đến, mình lại có vốn để đối đầu với Kỷ Hoa Linh rồi.
Diệp Định Bang cũng muốn xem xem, khi tên nhóc Diệp Thành kia mất đi chỗ dựa thì còn kiêu căng phách lối được nữa không!
Lam Thải Nhi chớp mắt đã xuất hiện ở bên cạnh Diệp Định Bang, thản nhiên nói: “Hôm nay là giao thừa, tôi đến chúc năm mới cụ Diệp và mọi người”.
Diệp Định Bang vô cùng đắc ý, khác với Diệp Thừa cáo mượn oai hùm lúc trước, chính miệng cô Lam đã nói là đến thăm mình, đủ để chứng minh Diệp Định Bang được nhà họ Tào coi trọng đến thế nào.
Ông ta luống cuống đứng dậy, giới thiệu với cụ Diệp: “Ông cụ, đây là cô Lam, đại diện cho nhà họ Tào giàu nhất tỉnh Tô Bắc. Cô Lam, đây là cụ Diệp, trưởng bối có vai vế cao nhất nhà họ Diệp chúng tôi”.
Lam Thải Nhi vội vàng tiến lên hai bước, đầy cung kính nói: “Cháu xin chúc mừng năm mới cụ Diệp”.
Thấy người của nhà họ Tào cung kính với mình như vậy, vẻ u ám vừa rồi của cụ Diệp lập tức tan biến, cười lớn nói: “Được, được! Định Bang, quả nhiên con là trụ cột của nhà họ Diệp ta!”
Những người khác cũng tỏ ra đắc ý. Tuy họ không biết cô gái này là ai, nhưng thấy khí thế của cô ta không kém gì cô gái nhà họ Kỷ, hơn nữa còn cung kính với ông cụ như vậy, chẳng phải là tốt hơn cô chủ nhà họ Kỷ kia gấp mười, gấp trăm lần hay sao?
“Chú Định Bang quả nhiên lợi hại, ngay cả người của nhà họ Tào cũng khách sáo với chú ấy như vậy”.
“Phải, phải, có chú ấy ở đây, chúng ta sẽ sớm ngày được dọn ra khỏi cái thôn nghèo nàn này!”
“Ha ha, lần này để tôi xem Diệp Thành còn ngông cuồng thế nào được!”
Mọi người bàn tán xôn xao, nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt không tốt lành gì. Mặc dù vừa nãy là Kỷ Hoa Linh tát cho bác ba một bạt tai, nhưng trong mắt những người nhà họ Diệp lại giống