Sòng bài lại trở nên yên lặng lần nữa, những người xung quanh đều không thể tin vào tai mình, tên nhóc này được nhà họ Trình mời mà vẫn ăn nói ngông cuồng như thế, thực sự là đang tự tìm đường chết!
“Thằng nhóc kiêu ngạo!”
Lão già cũng vì tức giận mà run lên bần bật, lão hét lớn một tiếng, lật bàn tay phải thành chưởng, đánh về phía thái dương của Diệp Thành, chưởng pháp này mới đầu còn chậm rãi, nhưng ngay lập tức đã nhanh như gió, thậm chí trong không khí đã phát ra những tiếng gió rít điên cuồng!
“Chết đi!”
Nhìn thấy một chưởng này, Trình Hồng Quang hưng phấn nhìn chằm chằm, hắn muốn tận mắt nhìn thấy tên nhóc khốn kiếp dám mạo phạm uy nghiêm của nhà họ Trình bị đánh nát đầu!
“Cậu chủ yên tâm đi”. Một vị hộ pháp ở phía sau nói với Trình Hồng Quang, “Thằng nhóc đó không biết trời cao đất dày, chọc giận tam đệ rồi. Tam đệ đã dùng hết mười phần công lực, đừng nói là xương cốt con người, ngay cả đá hoa cương cũng sẽ vỡ nát mà thôi”.
“Bốp!”
Lão ta vừa dứt lời, một tiếng động lớn truyền vào tai, vẻ mặt lão già nghiêm túc, lão đã nhìn thấy vào lúc quan trọng nhất, tên nhóc đó đã phản ứng lại, cũng giơ một chưởng ra đỡ.
“Nhưng cho dù như thế thì sao? Nhìn tuổi của hắn cũng chỉ hơn hai mươi, lẽ nào có thể đánh lại Thạch nham chưởng mà tam đệ khổ luyện hơn năm mươi năm sao?”
Những người khác hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy, khi hai người tung chưởng ngay lập tức có từng trận âm thanh hưởng ứng, chuẩn bị đón nhận cái chết của thằng nhóc tự cao tự đại kia.
Một giây, hai giây…
Diệp Thần đột nhiên di chuyển.
Anh nhẹ nhàng thu tay lại, lạnh lùng nói: “Ông quá vô dụng, đến một chưởng cũng không đỡ được”.
“Cái gì?!”
Những người ở xung quanh đều kinh ngạc, bọn họ hoang mang nhìn về phía ba lão già nhà họ Văn, nhìn thấy lão già khuôn mặt đầy vẻ khó tin, thân thể không hề nhúc nhích, chỉ có đôi môi khẽ rung lên.
Lão ta mở miệng định nói chuyện, nhưng một ngụm máu lớn phun ra, sau đó thân thể phát ra từng tiếng từng tiếng “rắc rắc”, xương cốt vỡ nát, cả người mềm nhũn ngã xuống đất thở không ra hơi.
“Tam đệ!”
Hai lão già đứng phía sau Trình Hồng Quang hét lên một tiếng, vận khí đan điền lao về phía Diệp Thần, hận không thể giết chết anh báo thù cho anh em của mình.
“Đến đúng lúc lắm!”
Diệp Thành cười lớn một tiếng, xoay người giơ song chưởng, giữa không trung đột nhiên nổi gió lớn, tiếng rồng hổ gầm thét vang lên không dứt.
Khi mọi người hoàn hồn lại, hai lão già lúc nãy vẫn còn hung hãn lúc nãy đã nằm lăn lộn trên mặt đất, chỉ còn lại hơi tàn.
“Làm, làm sao có thể như vậy?”
Lần này, sự tự tin trên mặt Trình Hồng Quang cuối cùng cũng không giữ được nữa, tên nhóc nhìn thì vô cùng bình thường, lại có thể đánh bại ba hộ pháp của nhà họ Trình trong một khoảng thời gian ngắn ngủi ư?
Đặc biệt là ban nãy khi anh so chưởng pháp với ba trưởng lão nhà họ Văn, quả thực là có uy lực hủy thiên diệt địa, tên nhóc này là một cao thủ võ công thật sự.
Sở dĩ anh ta không hề sợ hãi, không phải vì có nhà họ Thẩm ở phía sau, mà là do thực lực vô cùng mạnh của anh ta.
Nếu là một người bình thường, e là lúc này sợ đến không dám thốt ra lời nào, nhưng Trình Hồng Quang thì khác, nhanh chóng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, bí mật đưa tay ra sau, bấm điện thoại gửi một tin nhắn ra ngoài.
“Gặp được cao thủ ở Hải Thành, mau chóng gọi chú ba đến, dọn sạch hiện trường, giết người!”
Đúng vậy, giết người!
Người thanh niên trước mắt này, tuyệt đối không thể sống sót!
Nếu như hôm nay không giết anh ta, sau khi rời khỏi nơi này, có một cao thủ như thế ghi hận mình, vậy thì sau này nhất định không ngủ yên được, chưa nói đến tài năng và thực lực của anh ta, nói không chừng tương lai sẽ trở thành võ đạo tông sư.
Lỡ như phát sinh ra tình huống như thế, anh ta chính là cản trở lớn