Thẩm Minh Nhan thở dài cảm thán, trực giác của cô ta quá chính xác, khi nghe tin nhà họ Trình xảy ra chuyện, người cô ta nghĩ đến đầu tiên chính là Diệp Thành.
Bởi vì toàn bộ Hải Thành thậm chí toàn bộ người dân Giang tỉnh đều biết nơi này là chỗ nào, cho dù là gia tộc lớn đến từ Yên Kinh cũng phải nể mặt vị đại sư võ đạo gia chủ nhà họ Trình này vài phần.
Cũng chỉ có người không sợ trời không sợ đất như anh ta mới dám xông vào câu lạc bộ Kim Diệp Tử gây rối, thế mà vẫn tỏ ra lý lẽ rành rành, không quan tâm mình đã làm ra những gì.
Nhưng cô ta không thể không quan tâm, bởi vì theo tình báo của người cung cấp thông tin, Diệp Thần đã giết mất ba hộ pháp của nhà họ Trình.
Việc này khiến cho Thẩm Minh Nhan càng tin tưởng hơn lời nói của ông nội, tương lai của Thẩm Minh Nhan phụ thuộc vào anh ta!
Diệp Thành đột nhiên nở nụ cười: “Cô nói cái gì, tôi nghe không rõ”.
“…….”
Thẩm Minh Nhan im lặng một lát, sau đó khẽ giọng nói: “Anh Diệp, tôi biết võ công anh cao, nhưng dù sao anh cũng chưa từng tiếp xúc với tỉnh Tô Nam nên có lẽ không hiểu rõ Trình Phá Thiên là ai”.
“Ông ta chính là cháu ruột của đại sư võ đạo Trình Bác Hiên, võ nghệ của ông ta đều là do Trình Bác Hiên đích thân truyền thụ, ba hộ pháp của nhà họ Trình không trụ nổi một hiệp dưới tay ông ta, anh tuy rằng lợi hại, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, e rằng không phải đối thủ của ông ta”.
“Nói xong rồi hả?”
Diệp Thành hoàn toàn không nghe, mãi sau mới lười biếng nói.
Thẩm Minh Nhan nghe xong, biết rằng Diệp Thành kiêu ngạo, chỉ đành bất lực thở dài: “Thôi được rồi, bây giờ tôi sẽ phái người qua đó, cố gắng đến đó trước khi nhà họ Trình tới, xin anh đừng làm loạn!”
Diệp Thần hơi không hài lòng, lạnh lùng nói: “Đó là việc của cô, không liên quan gì tới tôi”.
Anh không hề cho Thẩm Minh Nhan cơ hội nói chuyện, lập tức cúp máy.
Cùng lúc đó, ngay khi thang máy mở cửa, một nhóm người lao vào.
Trình Hồng Quang nhìn qua liền biết nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ Kim Diệp Tử đã đến, nhưng hắn cũng biết, đám người này hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Thành.
“Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi đến muộn!”
Hai mươi bảy, hai mươi tám nhân viên bảo vệ trông đô con, ánh mắt tràn đầy vẻ dữ tợn bao vây cửa thang máy.
Trình Hồng Quang xua tay nói: “Không có chuyện của các anh, lui xuống đi”.
Đám bảo vệ sửng sốt một hồi, động tác này… trông như vẫn chưa có việc gì xảy ra?
Trình Hồng Quang lại nói: “Đứng đó làm gì? Lui xuống”.
Đám bảo vệ này ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn nghe lời rời khỏi.
Diệp Thành uống một hớp nước, cười nhạt một tiếng, Trình Hồng Quang này vẫn khá thông minh đấy, biết là đám người này đến đây cũng chỉ là đi tìm chết mà thôi.
Lúc này, Trình Hồng Quang dường như cũng biết Diệp Thành sẽ không động thủ bây giờ, liền mở miệng nói: “Tên nhóc, tao rất tò mò, lát nữa mày định kết thúc như thế nào? Mày tự tin như thế sao, nhà họ Trình bọn tao không thể nào xử lý mày hay sao?”
Diệp Thành nghe xong, lạnh lùng nhìn: “Tôi cho anh nói chuyện chưa?”
Trình Hồng Quang sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Có lẽ mày không rõ, bây giờ tao đang nghĩ cho mày, tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng mày phải biết… trên thế giới này, càng có nhiều người mạnh hơn nữa. Thực lực của bọn họ là thứ mày không bao giờ có thể tưởng tượng ra được đâu”.
“Lấy ông nội tao ra làm ví dụ, ông ấy có thể giết người dễ dàng như ngắt hoa bẻ cành vậy, cho dù trong nghìn vạn quân, ông ấy có thể lấy đầu người dễ như lấy đồ trong túi. Mày cảm thấy mày so với ông nội tao thì thế nào?”
Diệp Thành không trả lời hắn mà đứng dậy, chầm chậm bước về phía Trình Hồng Quang: “Trình Hồng Quang, tôi hỏi anh một vấn đề”.
Trình Hồng Quang biết rằng người của mình sắp đến liền trở lại dáng vẻ tự tin trước kia: “Ha ha, mày hỏi đi”.
Diệp Thành nói: “Người đến cứu anh lần này có phải là một người tên Trình Phá Thiên?”
“Hả?”
Trình Hồng Quang đột nhiên nhớ ra Diệp Thành vừa gọi một cuộc điện thoại, lẽ nào