Tuy người trong võ quán Bát Quái không hề thích Diệp Thành, nhưng khi thấy Quan Thắng chỉ đích danh muốn đấu với anh, trong lòng họ vẫn dâng lên niềm hi vọng.
Dù gì cú búng tay trước kia cũng quá mức kinh khủng, nói không chừng tên nhóc khiến người khác ghét cay ghét đắng này có thể đánh thắng cao thủ Bát Quái Môn thì sao?
Vậy nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Diệp Thành lại lắc đầu.
Quan Thắng nhướng mày, hạ thấp giọng nói: “Cậu có ý gì?”
Diệp Thành bình tĩnh nói: “Anh không có tư cách đấu với tôi”.
Quan Thắng cười khẩy, lên tiếng: “Nói mạnh miệng thật đấy, vậy cậu nói xem, ai mới xứng đáng để cậu ra tay?”
Diệp Thành bình tĩnh đáp: “Cả Hoa Hạ này chỉ có một mình Tiêu Nghĩa Tuyệt xứng mà thôi”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều tỏ vẻ tức giận, Nhâm Ngạo quát lớn: “Hay cho một thằng nhóc miệng lưỡi sắc bén, dám bất kính với Kiếm Thần! A Thắng, đánh gãy hai chân cậu ta cho tôi!”
Quan Thắng nghe vậy cười nhạt tiến tới. Triệu Nhã Nhi thấy tình hình này bất chợt biến sắc, bước lên ngăn cản hắn, quát: “Anh định làm gì?”
Quan Thắng cười lớn: “Hay, hay cho một thằng bám váy đàn bà! Võ quán Bát Quái đúng là đã dạy được một đồ đệ tốt, bản thân chỉ biết khua môi múa mép, gặp chuyện vẫn phải nhờ vào con gái bảo vệ, ha ha ha ha ha!”
Nghe tiếng cười ngông cuồng của hắn, tất cả đệ tử đều biến sắc. Bọn họ vốn còn hi vọng tiểu sư đệ này sẽ ra tay lấy lại danh dự cho mình, nào ngờ tên phế vật đó hoàn toàn không dám ra tay!
Triệu Nhân Thanh nghe thấy lời này, cơ mặt giật giật mấy cái, lên tiếng: “Cậu ta vừa mới vào võ quán, tôi còn chưa dạy võ nghệ gì cho cậu ta, không tính là đệ tử của võ quán Bát Quái!”
Ông ta vừa nói như vậy, những người khác cũng đồng loạt phụ họa:
“Không sai, tên họ Diệp kia vốn không có tư cách làm đệ tử của võ quán Bát Quái!”
“Nên đuổi loại người chỉ biết khua môi múa mép như thằng nhóc đó ra ngoài đi!”
“Không sai, cút ra ngoài!”
Mới đầu chỉ có một, hai người hô hào, nhưng đến sau cùng thì gần như là tất cả mọi người cùng hét lớn: “Cút ra ngoài, cút ra ngoài!”
Tiếng hét này cứ như núi kêu biển gầm, ào ào vọng tới chỗ Diệp Thành, dường như muốn nuốt chửng anh. Triệu Nhã Nhi thấy vậy sắc mặt trắng bệch, lên tiếng muốn bênh vực cho anh, nhưng những lời cô ấy thốt ra cũng chỉ bị nhấn chìm trong tiếng la hét của đám người nọ.
Ngay lúc ấy, Quan Thắng quan sát hai chị em trước mặt, hai mắt lại sáng lên.
Thành thật mà nói, tuy Triệu Linh Nhi và Triệu Nhã Nhi xinh đẹp nhưng cũng chưa tới mức đỉnh cao. Chẳng qua là hai người đứng cạnh nhau, gương mặt giống hệt nhau cùng khí chất đặc biệt của mỗi người lại khiến hắn không cầm lòng nổi.
Thế là hắn nhếch miệng tạo thành một nụ cười xấu xa, đột nhiên cao giọng nói: “Sư phụ, đồ đệ muốn xin sư phụ hỏi cưới cho con”.
“Hỏi cưới?”, Nhâm Ngạo đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười lớn: “Đồ đệ ngoan, không lẽ con thích cô con gái nào của lão Triệu đây rồi? Không sao, sư phụ sẽ mặt dày đi hỏi cưới cho con!”
Lời này vừa nói ra, các đệ tử xung quanh xôn xao cả lên. Cặp chị em này là hoa khôi trong võ quán Bát Quái của bọn họ, sao có thể để hời cho người khác được chứ?
“Đúng là trơ trẽn!”
“Ỷ mình võ công cao thì giỏi lắm sao, anh còn định ép hôn hay gì?”
“Mọi người cùng lên đi, không cần nói đạo nghĩa giang hồ gì với loại dâm tặc chết tiệt này đâu!”
“Đả đảo dâm tặc, bảo vệ sư tỷ! Đả đảo dâm tặc, bảo vệ sư muội!”
“…”
Nghe các đệ tử xung quanh lại hò hét ầm ĩ, Quan Thắng nhíu mày, đột ngột ra tay đánh mạnh xuống mặt đất.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên khiến tất cả mọi người đều ngậm miệng. Đến khi bụi bặm tan đi, họ đều kinh ngạc há hốc miệng.
Mặt đất đá hoa cương rắn chắc bỗng xuất