Thấy cảnh này, sắc mặt Triệu Nhân Thanh biến đổi, đứng phắt dậy muốn ngăn cản nhưng lại xuất hiện một bàn tay xuất hiện trước mặt ông ta.
Hai mắt ông ta nhìn chằm chằm, quay đầu lại giận dữ nói: “Tên họ Nhậm kia, ông muốn làm gì?!”
Nhâm Ngạo vẻ mặt không thay đổi, cười nhẹ: “Lão Triệu đừng giận, tính cách của đồ đệ tôi tôi biết, chỉ dọa cô con gái của ông một chút mà thôi, sẽ không giết người đâu. Chỉ là… nếu cô ấy không thể chịu đựng nổi sự sợ hãi mà trở thành đồ đệ của tôi, vậy thì đây không phải là việc vui lớn hay sao”.
Nghe được lời này, Triệu Nhân Thanh hai mắt đỏ ngầu, hai tay nắm lại thành quyền nhưng lại không thể ra tay. Bởi vì, bởi vì ông ta không phải là đối thủ của Quan Thắng!
Triệu Nhã Nhi tuy rằng đang bị bóp cổ nhưng không hề sợ hãi, đối mặt với sự uy hiếp của đối phương, câu trả lời của cô ấy cũng rất thẳng thắn- trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Quan Thắng!
Quan Thắng vô cùng tức giận, không hề có khái niệm thương tiếc phụ nữ, dùng lực quật mạnh Triệu Nhã Nhi xuống đất, Triệu Linh Nhi ở bên cạnh nhìn thấy, tuyệt vọng lết từng bước nặng nề của mình lên để đón em gái, nhưng lại bị hắn ta đạp ra ngoài.
Nhìn vào mặt đất đá hoa cương cứng rắn, Triệu Nhã Nhi lo lắng nhắm chặt mắt chờ cơn đau dữ dội ập đến.
Nhưng ngay sau đó truyền đến một trận gió lớn cùng với sương mù, cô ấy tò mò mở mắt ra, nhất thời đỏ bừng hai má, thì ra là tiểu sư đệ đã ôm mình vào trong lòng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, các đồ đệ khác đều vô cùng ngưỡng mộ và đố kỵ, bọn họ vẫn luôn mong muốn có cơ hội được gần gũi tiểu sư muội nhưng vẫn chưa có cơ hội đấy. Nhưng những người này tự hỏi chính mình, cho dù như thế nào họ cũng không dám đi lên làm anh hùng.
Sau khi sự ngại ngùng qua đi, Triệu Nhã Nhi lo lắng nói: “Tiểu sư đệ mau đi đi, anh đánh không lại hắn ta đâu!”
Diệp Thành cười nhẹ bình thản nói: “Không có gì, cô đứng một bên nhìn là được rồi”.
Nói xong, anh liền ôm Triệu Nhã Nhi đi tới một hướng nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống, lúc Diệp Thành rời đi thì cô ấy lại có cảm giác không nỡ rời xa anh.
Chỉ là Diệp Thành lại không chút lưu luyến, quay đầu lại chậm rãi đi về phía Quan Thắng. Triệu Linh Nhi bị đánh ngã ở bên cạnh thấy thế nhất thời kinh hãi, cuống quýt hét lên: “Diệp Lạc Phàm, vừa nãy anh không dám ra tay, bây giờ đi lên làm anh hùng để làm gì, vừa rồi bố đã đuổi anh ra khỏi võ quán rồi, anh không còn là đệ tử của võ quán nữa, hắn sẽ giết anh đấy!”
Diệp Thành không để ý đến cô ta, tự mình đi đến trước mặt Quan Thắng, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ với bản lĩnh của anh, căn bản là không xứng để tôi ra tay, nhưng anh không nên ức hiếp cô nhóc Triệu Nhã Nhi, từ sau khi đến đây, cô nhóc này đã chăm sóc tôi rất nhiều, anh làm như thế làm cho tôi rất khó chịu”.
Triệu Nhã Nhi đang ở bên cạnh nghỉ ngơi nghe được lời này, nhất thời tức giận giơ nắm đấm nhỏ lên, quát: “Không được gọi tôi là cô nhóc, tôi là sư tỷ của anh!”
“Ha ha ha ha ha!” Nhậm Ngạo cười lớn một trận, vỗ vai Triệu Nhân Thanh: “Ông Triệu, cậu nhóc này thú vị đấy, trông cậu ta một chút võ công cũng không biết, mở miệng ra là muốn nuốt trời đấy, không ngại đồ đệ của tôi giết anh ta chứ?”
Triệu Nhân Thanh trong lòng vốn cực kì khó chịu với Diệp Thành, lạnh lùng nói: “Không sao cả”.
Đôi mắt Nhậm Ngạo hiện lên một tia sáng lạnh, đột nhiên lớn tiếng hét lên: “Đồ đệ, người này không phải đệ tử của Bát Quái môn, cứ việc đánh chết!”
Lời này vừa nói ra, hai chị em nhà họ Triệu nhất thời kinh ngạc, Triệu Nhã Nhi sốt ruột đến mức suýt nữa khóc lên, Triệu Linh Nhi cũng có một chút áy náy, không nghĩ tới hành động tùy hứng nhất thời của mình lại hại chết tiểu sư đệ.
Cô ta cuống quýt lên tiếng: “Bố, Diệp Lạc Phàm tuy rằng không học võ và hay đùa giỡn người khác, nhưng dù sau cũng là đệ tử của võ quán,