Hắn vừa gầm lên giận dữ vừa giơ tay trái lên đánh tới, nếu như nói vừa rồi hắn chỉ dùng một nửa công lực, thì hiện tại đã dùng hết toàn bộ sức mạnh vốn có của mình!
Triệu Linh Nhỉ ở bên cạnh nhìn thấy, nhất thời sắc mặt trắng bệch, mở miệng nhắc nhở: “Cẩn thận, đây là chiêu cuối cùng Bát Quái Chưởng Khai Sơn Đả của Bát Quái Chưởng, uy lực vô cùng khủng khiếp, do Bán Bộ tông sư dùng càng thêm khủng bố, đủ để phá đá hủy núi, tuyệt đối không thể trực tiếp tiếp chiêu này!”
Cô ta lớn tiếng nhắc nhở như thế, nhưng không ngờ Diệp Thành vẫn đứng tại chỗ không hề có chút ý muốn né tránh gì cả, cô ta không khỏi oán hận giậm chân mắng: “Tên ngốc không nhận ý tốt của người khác!”
Quan Thắng vung quyền lên cười điên cuồng như thể mình đã giành được thắng lợi vậy, nhưng ngay lúc này Diệp Thành lại giơ ngón tay lên.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, nhẹ nhàng búng tay một cái, chỉ nghe thấy tiếng xé gió bay đi như tiếng hổ thét rồng gầm, sấm sét nổ tung!
“Ầm!”
Một chiêu này không lệch một chút nào đánh thẳng lên trán Quan Thắng, trực tiếp mở ra một cái động máu lớn trên trán hắn làm hắn ngã xuống ngay lập tức, vẻ mặt vui mừng trên mặt còn chưa biến mất, sức sống đã nhanh chóng rời khỏi cơ thể.
“Rít!”
Xung quanh nhất thời vang lên từng tiếng hít thở dồn dập, các đệ tử vừa mới hoan hô nhảy nhót lúc này lại hoảng sợ im lặng. Quan Thắng rõ ràng là mạnh hơn so với tất cả bọn họ, mà ngay cả đến hắn còn không đỡ nổi một ngón tay, vậy chẳng phải là nói tiểu sư đệ mà bọn họ khinh thường nhất chỉ cần một ngón tay là có thể giết chết mình hay sao?
Chỉ có Triệu Linh Nhi hai mắt tập trung, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên là thế”.
Cô ta vừa suy đoán, tiểu sư đệ của mình chắc là giả vờ kiêu ngạo nhưng trên thực tế là âm thầm tụ lực ở ngón tay, chuẩn bị một đòn ở ngón tay với uy lực cực lớn, bây giờ xem ra là Quan Thắng quá khinh thưởng đối thủ, lại bị chết dưới tay một nhân vật nhỏ bé!
So với cô ta, Triệu Nhã Nhi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hoan hô một tiếng nhào tới trực tiếp chạy tới nhảy lên lưng Diệp Thành, vui vẻ nói: “Tiểu sư đệ, anh thật lợi hại, lại có thể đánh thắng được tên khốn nạn kia!”
Diệp Thành bình thản nói: “Hắn vốn dĩ không hề có bản lĩnh gì, thắng là chuyện bình thường thôi”.
Triệu Nhã Nhi nhất thời tức giận nói: “Anh đây là nói tôi là không bình thường hay sao? Đáng ghét! Để lại chút mặt mũi cho sư tỷ tôi nữa chứ!”
Đệ tử xung quanh nhìn tiểu sư muội mà mình thường ngày yêu thương nhất thân thiết với tên nhóc mới nhập môn này, nhất thời cay đắng trong lòng, chỉ là thi thể Quan Thắng vẫn còn hiển hiện trước mắt, cho dù cho bọn họ mười mấy lá gan cũng chẳng dám khiêu khích Diệp Thành nữa!
Ở bên cạnh, Nhâm Ngạo còn chưa kịp hoàn hồn lại, bây giờ mới phản ứng lại, vô cùng tức giận quăng chiếc quạt trong tay quăng xuống đất, lớn tiếng quát: “Tên nhóc đang chết, cậu dám giết đồ đệ của tôi?!”
Diệp Thành ngẩng đầu lên bình thản nói: “Nếu ông không phục, có thể lên đây nhận cái chết”.
Nhâm Ngạo tức giận điên cuồng muốn tiến lên, nhưng lúc này tình thế thay đổi, lại đến lượt Triệu Nhân Thanh ngăn ông ta lại, lanh lùng nói: “Người này chính là đệ tử của Bát Quái võ quán chúng tôi, ông muốn làm gì?”
Hai mắt Nhâm Ngạo đỏ ngầu, trong lòng mắng Triệu Nhân Thanh không biết xấu hổ, vừa rồi còn nói mình có thể giết thoải mái, nhìn thấy tên nhóc kia có bản lĩnh liền gọi đệ tử rất thuận miệng nữa.
Ông ta hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Thành, nhưng nơi này dù sao cũng vẫn là địa bàn của người ta, công phu ông ta còn thấp hơn Triệu Nhân Thanh một chút, cho nên bây giờ chỉ có thể tạm thời nhịn xuống mà thôi.
Ông ta trừng mắt nhìn Diệp Thành, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, thù hôm nay Bát Quái môn tao nhất định sẽ báo!”
Diệp Thành liếc mắt nhìn ông ta một cái, ngay cả trả lời cũng lười nói, giống như ông ta là một con kiến, mình căn bản không cần để ý, nếu đối phương thật sư làm phiền mình, thì giết là được rồi.
Nhâm Ngạo hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến người khác, tức giận đẩy cửa rời đi, Trương Thiên Hàng ở bên cạnh nhất thời kinh ngạc trợn