Ý thức được điều này, ba người trong võ quán đều biến sắc, Hàn Thanh Sơn run rẩy đứng lên khỏi ghế bành, trầm giọng nói: “Đuổi theo!”
Đúng thế, họ nhất định phải đuổi theo. Nếu người kia không phải là Võ Thánh, sao có thể để hắn trốn dễ dàng như vậy? Nhưng nếu hắn thật sự là Võ Thánh thì…
Hàn Thanh Sơn giật mình, lén lắc đầu, một thanh niên niên mới hơn hai mươi sao có thể là Võ Thánh? Phải biết cả đời của ông ta còn chưa chạm tới rìa Thánh Vực.
Nghĩ như vậy, hai người Hàn Thanh Sơn áp Triệu Nhân Thanh lên xe, chuẩn bị đuổi theo, tính toán rõ ràng một lần.
Đầm Bích Thủy nằm ở ngoại ô cách võ quán Bát Quái mười cây số, nơi này gần nước, môi trường thoáng mát, vốn dĩ là nơi thích hợp du lịch. Nhưng trong không khí luôn có một loại khí kỳ lạ, nhất là nước trong đầm luôn có một màu xanh biếc kỳ dị, cộng thêm truyền thuyết ma da của đầm nước khiến nơi đây có rất ít người tới.
Nhưng hôm nay, nơi này lại trở nên náo nhiệt. Dù sao Diệp Thành cũng không quá rành rẽ về địa hình tỉnh Tô Bắc nên hai nhóm người cũng theo sát nhau tới đầm Bích Thủy. Khi thấy đối phương vẫn đuổi theo mà không từ bỏ, Triệu Nhã Nhi tức giận nói:
“Các người thật quá đáng, chúng tôi sốt ruột cứu người, không quan tâm tới mấy người nữa!”
Vương Đạc hừ lạnh: “Còn nói bậy bạ à, không phải các người bảo muốn cứu người sao, người đâu?”
Hắn vừa nói xong, gương mặt âm u của Trương Thiên Hàng xuất hiện trong bụi cỏ cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Hừ, có chút bản lĩnh đó! Không ngờ mày gọi nhiều người tới như vậy, mà đến nhiều cũng vô dụng, người mà Lão Tông Chủ muốn giết thì kẻ đó nhất định sẽ chết!”
Triệu Nhã Nhi nhíu mày: “Lão Tông Chủ? Là ai, mau thả chị tôi ra!”
Triệu Nhân Thanh ở cạnh nghe thấy Trương Thiên Hàng nói thế thì lại tỏ ra hoảng sợ, miệng lắp bắp: “Lão, Lão Tông Chủ? Đừng bảo là người trong truyền thuyết - Lão Tông Chủ của Âm Quỷ Tông đấy?”
Nghe thấy cái tên này, Hàn Thanh Sơn và Vương Đạc đều biến sắc, chỉ có Triệu Nhã Nhi tò mò hỏi: “Ông ta lợi hại lắm à?”
Triệu Nhân Thanh cười khổ: “Đâu chỉ lợi ại, Lão Tông Chủ của Âm Quỷ Tông đã có uy danh hiển hách từ trăm năm trước, quét sạch ba tỉnh Hoa Đông, sáng lập ra Âm Quỷ Tông. So với ông ấy, chúng ta chỉ là lớp con cháy mà thôi, càng quan trọng hơn là... Ông ấy chính là cường giả Thánh Vực trong truyền thuyết!”
Lời này vừa được nói ra, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, đây là người mà họ chỉ có thể ngước nhìn và sùng bái, muốn cứu người từ tay của người như thế thì đúng là khó như lên trời.
Trương Thiên Hàng cười lạnh, nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Thằng họ Diệp, tao không tin hôm nay mày còn sống nổi đâu!”
Triệu Nhã Nhi tức giận: “Trương Thiên Hàng! Chẳng lẽ vì ghen ghét sư đệ nên anh mới phản bội sư môn!”
Trương Thiên Hàng nghe thế thì rống to: “Là ai phản bội ai hả? Tên này vừa vào là mọi thứ thuộc về tôi đều bị cướp đi!”
Triệu Nhã Nhi trợn to hai mắt, hoảng sợ nói: “Hóa ra, hóa ra anh định hại tiểu sư đệ!”
Trương Thiên Hàng cười to: “Sai! Tất cả các người... không ai chạy thoát được đâu!”
“Đủ rồi!”
Vương Đạc hét lớn, nói bằng giọng kinh miệt: “Đừng giả vờ đóng kịch nữa, với uy nghiêm của Bát Quái Môn bọn tao, bọn mày đừng mơ thoát được!”
Hàn Thanh Sơn chắp tay sau lưng, vừa tiến lên vừa cười lạnh: “Lão Tông Chủ là nhân vật cỡ nào, sao có thể khổ tâm bày kế ra tay giúp cho một kẻ phàm tục?”
“Triệu Nhân Thanh, ông cảm thấy làm bộ như thế thì có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của lão đây à? Hừ, Bát Quái Môn tôi muốn bắt ai, chẳng lẽ lại còn không bắt được?”