Thần thú Huyền Vũ, nuốt chửng đất trời, rùa rắn kết hợp một thể. Dù là ở trên trời sao cũng là bá chủ một phương, ngay cả chân tiên Hợp Đạo nhìn thấy cũng phải lùi xa chín mươi dặm nhường đường.
Con thú khổng lồ ở trước mắt rõ ràng chỉ có một ít dòng máu của Huyền Vũ, nhưng dù vậy cũng đủ để nó hoành hành trên Địa Cầu. Đừng nói là loại người kém cỏi như Vương Đạc, e là Trình Bác Hiên cũng không làm gì được nó.
Hàn Thanh Sơn phản ứng cực nhanh, khoảnh khoắc nhìn thấy con thú khổng lồ là lập tức quỳ xuống đất, kính cẩn nói: “Tôi xin bái kiến tiên uy Lão Tông chủ, chúc ông sống đời đời, tung hoành Hoa Hạ! A Đạc, thằng nhóc này có hiểu lễ nghĩa không, còn không mau bái kiến Lão Tông chủ!”
Vương Đạc cũng vội vàng quỳ xuống, cung kính khấu đầu: “Tôi xin bái kiến Lão Tông chủ, có thể nhìn thấy tiên uy của ông đúng là phúc ba đời, khiến người ta kinh ngạc!”
Thấy hai người họ nịnh bợ mình, trong mắt Lão Tông chủ lóe lên vẻ khinh thường, nói: “Hai người các ông đúng là biết gió chiều nào theo chiều ấy”.
Hàn Thanh Sơn cười xòa nói: “Hai sư đồ tôi chỉ ngưỡng mộ phong thái của Lão Tông chủ, tuyệt đối không có ý nịnh bợ”.
Vương Đạc ở bên cạnh lại càng trực tiếp, nếu ở sau lưng hắn có đuôi thì e rằng đã ngoắc qua ngoắc lại. Người đàn ông cao lớn này đâu còn vẻ kiêu ngạo trước kia, cúi đầu khom lưng nói: “Nếu có may mắn được làm việc cho Lão Tông chủ thì đó là vinh hạnh lớn nhất của tôi và sư phụ”.
Lời này vừa nói ra, Triệu Nhã Nhi cũng kinh ngạc. Từ nhỏ tới lớn, cô ấy chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy, không khỏi mở miệng hỏi: “Này, vừa rồi anh luôn miệng mãi mãi không quên vinh quang của Bát Quái Môn kia mà?”
Vương Đạc còn chưa nói gì, Hàn Thanh Sơn đã quát lớn: “Bát Quát Môn thì có là gì, nếu Lão Tông chủ vui thì dâng lên toàn bộ bày tỏ lòng thành đã làm sao?”
Triệu Nhân Thanh nhìn cặp sư đồ trơ trẽn không biết xấu hổ này mà tức đến phát run, nghiến răng nói: “Hàn Thanh Sơn, tôi thật không ngờ Bát Quái Môn lại biến thành bộ dạng ngày hôm nay, tôi… thật sự thấy xấu hổ vì cùng sư môn với các người!”
Vương Đạc mỉa mai: “Từ hôm nay trở đi, Bát Quái Môn chúng tôi sẽ gia nhập Âm Quỷ Tông, ai còn cùng sư môn với võ quán Bát Quái nho nhỏ của ông nữa?”
“Khi sư diệt tổ, đúng là khi sư diệt tổ!”, Triệu Nhân Thanh cả giận, thiếu chút nữa thì bệnh tim tái phát. Ông ta xông lên định liều mạng với hai người này, may là Triệu Nhã Nhi đã ra sức ngăn ông ta lại.
Lúc này, Hàn Thanh Sơn và Vương Đạc đã cùng nhau quỳ lạy ở bên đầm nước, cung kính nói: “Cầu xin Lão Tông chủ thu nhận hai sư đồ chúng tôi!”
Nếu là trước kia, Lão Tông chủ sẽ không quan tâm đến hạng người này, nhưng giờ đây quân tinh nhuệ của Âm Quỷ Tông đã bị Diệp Thành giết hết, lại còn chịu sự tấn công của giáo phái Ngũ Hành, ông ta thật sự có cảm giác không còn người để dùng.
Mặc dù phẩm chất của Hàn Thanh Sơn và Vương Đạc không ra làm sao, nhưng tốt xấu gì cũng là đại sư võ đạo, dùng làm quân cờ vẫn có ích.
Nghĩ đến đây, ông ta gật đầu, kiêu ngạo nói: “Hai người cũng coi như hiểu mệnh trời, cũng rất thức thời, thế thì tôi sẽ phá lệ thu nhận hai người vào Âm Quỷ Tông”.
Hàn Thanh Sơn và Vương Đạc tỏ ra vui mừng, như vậy đồng nghĩa mình đã có quan hệ với Pháp Thánh! Trước kia Bát Quái Môn cố tình nịnh nọt lấy lòng Dật Tiên các cũng chỉ nhận được câu trả lời hời hợt của người ta, nhưng bây giờ bọn họ đã trở thành thuộc hạ của Lão Tông chủ!
Cùng là Pháp Thánh, thực lực của Lão Tông chủ và các chủ Dật Tiên các ngang nhau, vậy thì bọn họ đâu cần phải nhìn sắc mặt của Dật Tiên các nữa chứ?
Triệu Nhân Thanh và Triệu Nhã Nhi thấy vừa rồi hai sư đồ Bát Quái Môn còn nghênh ngang kiêu ngạo, bây giờ lại biến thành con chó nịnh chủ, bọn họ không biết nên nói gì