Trong đó người kinh ngạc nhất là Triệu Linh Nhi đang bị treo trên cây. Cô ta thậm chí còn quên mất mình đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thành bằng ánh mắt phức tạp.
Những chuyện trước kia của hai người lần lượt hiện lên trong đầu Triệu Linh Nhi. Những nghi vấn của cô ta đều đã có đáp án, mỗi một câu nói của anh lại trở nên vô cùng mỉa mai.
“Chỉ một Bát Quái Môn nho nhỏ mà thôi, chẳng là gì trong mắt tôi”.
“Trên thế giới này, người có tư cách làm sư phụ tôi vẫn chưa ra đời”.
“Cô quá xem thường tôi, cũng đánh giá bản thân quá cao. Mục đích của tôi là thứ mà cô không tài nào đoán được, thế giới tôi ở là nơi mà cả đời cô cũng không thể tưởng tượng”.
Trong nháy mắt, trong đầu Triệu Linh Nhi lướt qua mỗi một câu nói mà Diệp Thành từng nói. Lúc đó nghe có vẻ như là khoác lác, hoang đường, bây giờ lại phát hiện tất cả đều là thật. Sự ân hận và buồn bực tràn ngập trong đầu cô chỉ có thể hóa thành một câu nói:
“Vì sao mình không phát hiện ra sớm hơn?”
Diệp Thành hoàn toàn phớt lờ biểu hiện của những người khác, chỉ bình tĩnh bước từng bước đến bên đầm nước, nói: “Tôi là Diệp Thành”.
Lão Tông chủ cười nhạt: “Diệp Tiên sư, ngày đó cậu giết con trai tôi, giết thuộc hạ của tôi mà không hề chùn tay một mảy may nào, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là cực kỳ ngông cuồng”.
Ông ta vừa nói ra lời này, người xung quanh lại một phen kinh ngạc. Không ngờ vị Diệp Tiên sư này lại ngông cuồng như vậy, ngay cả Thiếu Tông chủ của Âm Quỷ Tông cũng dám ngang nhiên giết chết!
Xem ra hôm nay, giữa hai người sẽ có một trận chiến một mất một còn, nhưng người thắng rốt cuộc là nhân vật truyền kỳ nổi danh từ xưa Lão Tông chủ, hay là Võ Thần vừa nổi danh Diệp Thành đây? . ngôn tình hài
Diệp Thành không để ý đến vẻ mặt của người khác, nói: “Không sai, bọn họ đều là do tôi giết, ông có ý kiến gì không?”
Lão Tông chủ sững sờ, dường như không ngờ đến Diệp Thành lại kiêu căng như vậy. Ông ta không kìm được cơn giận, hạ giọng nói: “Hay, hay cho một Diệp Thành! Cậu đã thừa nhận giết con trai tôi, vậy thì hôm nay cho dù có bị tôi phanh thây tại đây, tan hồn lạc phách, đánh xuống mười tám tầng địa ngục, cậu cũng không thể nói gì đúng không?”
Diệp Thành khinh thường nói: “Chỉ dựa vào ông vẫn chưa có bản lĩnh đó”.
Lão Tông chủ hừ một tiếng: “Diệp Thành, tôi biết cậu võ pháp song toàn, hơn nữa võ và pháp còn đạt tới Thánh Vực cùng một lúc, là một thiên tài hiếm có, nhưng… cậu cũng xem thường tôi quá!”
“Cậu vừa đến Tô Bắc, tôi đã phát giác được, còn cậu tìm mãi vẫn không tìm ra tôi đúng chứ?”
Diệp Thành bình thản trả lời: “Chẳng qua ông ỷ vào linh bảo bảo vệ mà thôi, không có gì đáng sợ”.
Lão Tông chủ cười nham hiểm: “Không hổ là Diệp Tiên sư, đoán không sai chút nào. Chỉ là cậu không nên đến đây vào giờ phút này, nếu cậu đã đến đầm Bích Thủy thì đừng nghĩ tới việc sống sót rời khỏi đây!”
Diệp Thành liếc nhìn Lão Tông chủ, nói: “Chỉ dựa vào con thú to lớn nhuốm chút dòng máu Huyền Vũ và viên ngọc nát trong người ông sao?”
Vẻ mặt Lão Tông chủ bỗng sững lại, nhưng Diệp Thành giống như không nhìn thấy, nói tiếp: “Huyền Vũ thuộc tính thủy, ở trong đầm Bích Thủy có thể phát huy được lực chiến đấu cao hơn bình thường nửa bậc. Thêm vào đó, bây giờ là giờ âm, ngày âm, tháng âm, thích hợp cho việc thi triển thuật pháp của ông. Viên ngọc trong người ông rõ ràng cũng nghiêng về hệ thủy và thuật pháp âm quỷ, thế nên ông mới tự tin như vậy”.
Anh nói xong lại đặt ngửa bàn tay ra, ngoắc ngoắc tay trước mặt Lão Tông chủ, thản nhiên nói: “Nào, có gì mang hết ra đi, để tôi xem bản lĩnh của ông có xứng với sự tự tin của ông không”.
Lão Tông chủ nghe Diệp Thành nói vậy, sắc mặt biến đổi mấy lượt, cuối cùng khôi phục vẻ hung ác trầm ổn, nói: “Diệp Thành, cậu đúng là đáng sợ. Nếu cho cậu thêm mấy năm, e rằng ngay cả tôi cũng không phải đối thủ của cậu. Nếu không giết cậu ngay tại đây thì e rằng sau này