Nghe nói như vậy, Đường Thi Vũ hơi giật mình, mà con sói trắng khổng lồ đã kéo căng bốn chân, cuối cùng phát ra âm thanh uy hiếp, xem ra là muốn nhào tới tấn công.
Quỷ Lang lại âm trầm nói: “Đám ranh con không biết sống chết, các người đã muốn chết thì bản tôn sẽ giúp thỏa nguyện!”
Từ Thủ Nghĩa vội khom lưng nói: “Lão đây không dám, lão đây không dám!”
Nghe vậy, trong mắt mấy người Đường Thi Vũ hiện lên tia tuyệt vọng, tuy họ cũng không mong Thanh Hải Kiếm Môn này sẽ có thể tạo ra tác dụng gì nhưng không ngờ những người này vừa gặp kẻ địch mạnh là rén tới mức không dám thở mạnh.
Còn kẻ thường ngày tự cho mình hơn người là Lưu Cát lại sợ tới mức hai chân run rẩy, suýt ngã ra đất.
“Hừ, bản tôn còn phải vội đi tranh giành Tinh Tà kiếm phổ, tạm tha cho các người một mạng!”.
Quỷ Lang nở nụ cười quái dị rồi vỗ vỗ con sói trắng đang ngồi rồi nhảy vút vào trong rừng, biến mất tăm.
“Vù…”
Đường Thi Vũ xoa mồ hôi trên trán, nếu Quỷ Lang trực tiếp khai chiến mà đám người Thanh Hải Kiếm Môn lại không đáng tin, không chừng cả đám đều bị giết sạch rồi.
Từ Thủ Nghĩa cũng biết việc mình làm vừa rồi là không nghĩa khí, thở dài một tiếng rồi chắp tay tiến lên nói: “Cô Đường, không phải Từ mỗ sợ chết nhưng kia thật sự là Quỷ Lang tôn giả, còn con sói trắng khổng lồ kia cũng là linh thú có cấp bậc Thánh Vực, cộng thêm thực lực của gã tương đương Thánh Vực, cho dù cả đám người chúng ta đồng loạt tiến lên cũng không đủ để người ta nghiến răng nữa!”
Sắc mặt Đường Thi Vũ âm u, một hồi lâu mới gật đầu, theo cô ta, cả đội đánh với một cường giả Thánh Vực cũng đã tận sức, còn đối với kẻ kỳ dị như Quỷ Lang thì tốt nhất nên tránh xa thôi.
Sau chuyện của Quỷ Lang, thái độ mọi người càng thêm cẩn trọng
Càng cách động phủ của Tinh Tà lão nhân càng gần, mọi người bỗng phát hiện, số lượng cường giả họ gặp trên đường càng nhiều.
Có tôn giả Lai Mã bay lơ lửng; có Vua Rắn của Thái Quốc điều khiển rắn; còn có một cao thủ Taekwondo nước Hàn mặc đồ trắng lướt như bay trong từng rặng cây.
Những cường giả này đều có thực lực cấp bậc Thánh Vực, đều là kẻ xưng hùng một phương, là người vừa giậm chân là băng nát đất vỡ.
Nếu ở mấy nước nhỏ như Triều Quốc, Thái quốc thì đều có được đãi ngộ như “nhân tài quốc gia”.
“Quái lạ, sao lại có nhiều cao thủ dữ vậy, xem ra nhiệm vụ lần này rất có thể sẽ thất bại!”
Mặt Đường Thi Vũ âm u như mây đen bao phủ, cô ta không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Thành.
Thanh niên tự nhận là Võ Thánh này chưa từng ra tay lần nào, xem ra chỉ là kẻ tốt mã dẻ cùi.
Trong lòng cô ta khinh miệt nghĩ như vậy rồi quyết tâm nói: “Nếu thật sự thất bại thì cũng chỉ có thể ra lệnh bắn pháo từ xa, cùng chết chung với đám người kia!”
“Cô Đường, nếu không… chúng tôi về nhé, những người này rất đáng sợ, dù liều chết thử một lần cũng không đánh lại đâu!”
Thấy dáng vẻ hèn nhát của Lưu Cát, Đường Thi Vũ khinh thường trong lòng, hận không thể tung một cước đá bay anh ta, nhưng vì nể mặt Từ Thủ Nghĩa ở đây nên mới không ra tay.
Những thành viên đội đặc chủng nhìn thấy sắc mặt đại tá thì đều lộ ra vẻ mặt quyết chiến quyết tử, siết chặt vũ khí trong tay, kiên định tiến về phía trước.
Ngay lúc đó, Diệp Thành lạnh nhạt nói: “Phía trước là động phủ của Tinh Tà lão nhân rồi, một đám cao thủ đều tụ tập bên đó”.
Nghe anh nói, trong lòng Đường Thi Vũ dâng lên một ngọn lửa vô danh, mở miệng hừ lạnh: “Anh cũng muốn bắt chước kẻ vô dụng Lưu Cát kia, đề nghị rút lui phải không?”
Diệp Thành nhún vai, tuy anh không biết tại sao đối phương lại có suy nghĩ này trong đầu nhưng anh cũng lười giải thích.
Aokawa Sayuri ở cạnh lại không nhịn nổi khi nghe thấy lời của Đường Thi Vũ, định lớn tiếng phản bác nhưng không ngờ, từ