“Hừ, Quỷ Lang, ông cũng đừng giả vờ, mọi người tụ tập ở đây không phải vì Tinh Tà kiếm phổ trong truyền thuyết sao? Ông muốn trộm một mình thì cũng phải hỏi xem mọi người có đồng ý hay không nữa chứ!”
Người nói là ông lão cưỡi trên một con rắn khổng lồ, ông ta là Guzar - Vua Rắn của Thái Quốc, cũng là người thú kết hợp, đúng như Quỷ Lang đã nói, chưa biết hươu chết vào tay ai đâu.
Ông ta vừa nói ra thì Quỷ Lang hừ lạnh một tiếng, sói trắng mà gã đang cưỡi gầm thét, con rắn khổng lồ dưới người Guzar cũng mở hai mắt, không ngừng thè lưỡi rắn, nó dùng đôi mắt nhỏ âm u nhìn con sói trắng.
Không khí tức khắc trở nên khẩn trương, trông vô cùng căng thẳng nhưng lúc này Lục Tinh Hà đột ngột lên tiếng: “Các vị tiền bối khoan hãy ra tay, Tinh Tà kiếm phổ xuất thế, hậu bối cũng đã nghe tin nhưng vấn đề là tin này do ai lan truyền?”
“Là ai truyền ra thì có quan trọng không?”
Guzar nói bằng giọng khàn khàn, trong mắt tràn ngập vẻ tham lam.
Tuổi tác ông ta đã cao, trừ Thần Cảnh thì ông ta không cầu gì khác.
Tuy Tinh Tà kiếm phổ này không thể để Vua Rắn sử dụng nhưng trong động phủ Huyền Tiên, tìm đại một chút linh thảo tiên đan không chừng đã đủ để thỏa mãn tâm nguyện.
Lục Tinh Hà trầm giọng nói: “Đương nhiên là rất quan trọng, chẳng lẽ các vị không sợ là có người cố tình đồn tin này ra là để chúng ta tụ tập lại một chỗ sao?”
Nghe anh ta phân tích có lý như thế, đám Võ Thánh vẫn cười ha hả:
“Là ai rảnh rỗi không chuyện làm mà dám lừa gạt Võ Thánh chứ?
“Kẻ đó dụ chúng ta tụ tập ở đây làm gì? Tóm cổ cả bọn sao?”
“Ôi ôi, tôi sợ quá cơ, phải xem thử rốt cuộc kẻ nào có năng lực này!”
“...”
Một đám người cười to chẳng nể nang ai, rõ ràng họ chẳng coi lời Lục Tinh Hà ra gì.
Thấy tình hình này, Đường Thi Vũ không nhịn được nữa mà định ra lệnh hành động.
Đúng lúc này, một giọng nói vừa lạnh vừa âm trầm đột nhiên vang lên:
“A, một đám ô hợp, anh bạn nhỏ này còn nhìn ra được chuyện này có vấn đề mà các người còn không để ý, đúng là quá lãng phí khi được làm Võ Thánh!”
Nghe tiếng mải mai kia, đám Võ Thánh kia lập tức nổi trận lôi đình, mắng ầm cả lên.
“Hừ, nhìn dáng vẻ của mấy người này, hình như rất muốn biết về thực lực của tôi nhỉ!”
Giọng nói trầm thấp khinh thường hừ lạnh một tiếng, thân hình hiện ra giữa không trung: “Nếu đã vậy thì cùng nhau lên hết đi!”
Nghe đối phương như thế, mười mấy Võ Thánh giận dữ, tất cả đều hươ lấy vũ khí của mình, nhìn chằm chằm vào bóng người đột nhiên xuất hiện kia, tư thế chuẩn bị lao lên bất cứ lúc nào.
Nhưng sau khi nhìn thấy mặt người kia, đám người đều run rẩy, vũ khí rơi xuống dưới chân, Guzar ngồi trên đầu rắn cũng té từ trên rắn lớn xuống, cả buổi vẫn không đứng lên được!
“Trời đất ơi!”
“Không thể nào!”
“Đảo, đảo, đảo…”
“Kiếm Hào Đảo Quốc, Ito Musashi!”
Nghe thấy tên này, Đường Thi Vũ kinh nhạc mở to mắt nhìn, cô ta lớn tiếng nói: “Ito Musashi, không phải lúc này ông nên bế quan ở trong đại sứ quán ở Yên Kinh, chờ đợi trận quyết chiến có một không hai với Tiêu lão tiên sinh sao?”
“Ha ha ha…”
Tuy Ito Musashi đã hơn trăm tuổi nhưng sau khi đạt tới Thần Cảnh, trông lão chỉ như người đàn ông trung niên khoảng ba, bốn mươi tuổi.
Lão lạnh nhạt liếc Đường Thi Vũ một cái, thản nhiên đáp: “Cô bé, từ xưa tới này, phía sau mỗi một trận quyết đấu có một không hai đều có một âm mưu khổng lồ, không phải sao? Cũng như trận chiến trên đỉnh Tử Cấm năm đó!”
Đường Thi Vũ nghe vậy thì cả người lạnh buốt, cô ta cũng là người thông minh.
Khi thấy đối phương xuất hiện ở đây thì suy nghĩ trong đầu xoay chuyện, cô ta bật thốt:
“Ông công khai khiêu chiến với Tiêu lão tiên sinh không phải vì muốn đấu một trận quang minh chính đại với ngài ấy mà là để thu hút các võ sĩ tới xem cuộc chiến, từ đó làm phân tán lực lượng Long Đằng!”
Ito Musashi cười khẽ: “Năm đó, bị Tiêu Nghĩa Tuyệt đánh bại là nỗi nhục nhã ê chề, chỉ thắng lão ta cũng không đủ để trả thù.
Tôi muốn địa vị của lão ta trong giới võ đạo Hoa Hạ, thứ tôi muốn là giang hồ Hoa Hạ”.
Nghe tới đây, Đường Thi Vũ sợ điếng người, Lục Tinh Hà lại nổi nóng: “Ông mơ đi! Tiêu lão tiên sinh tuyệt đối sẽ không bị ông đánh bại đâu! Hơn nữa, cho dù ông ấy thua, trong Hoa Hạ còn vô số dị sĩ tài ba, không ai cúi đầu trước ông