Đêm đó cả hai cũng không nói chuyện với nhau nhiều.
Không cần nói nhiều về thân phận của Diệp Thành, nhưng Liễu Băng Dao cũng là huyết mạch Thiên Hồ, đồng thời cũng xuất thân từ một gia tộc lớn nào đó, tuy chỉ là nhánh phụ nhưng sự kiêu ngạo đã ngấm vào máu cô ta từ lâu rồi.
Cho nên cho dù bây giờ cô ta đang phải ăn nhờ ở đậu, nhưng không ai có thể bắt cô ta cúi đầu trước người khác, nếu không trước đây Phan Hổ đã thành công rồi.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thành vội vàng đến công ty Thái Á từ sớm, nhưng không ngờ khi anh vừa tới cửa công ty đã phát hiện ra Tiết Bách Hợp đang đợi sẵn ở đó.
"Hửm?"
Trực giác của Diệp Thành vô cùng mạnh mẽ nên anh đã ngay lập tức nhận ra người đẹp chân dài này đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng khi anh hỏi, đối phương vội vàng lắc đầu phủ nhận.
"Thôi được".
Anh nhíu mày, cũng không có coi trọng chuyện đó lắm, nếu hạt giống Thần Niệm không cảnh báo thì hẳn là không có chuyện gì lớn.
Nghĩ vậy, hai người cùng nhau đi đến công ty, nhưng ngay khi thang máy mở ra, anh đã nhìn thấy Trần Phong đứng trước mặt mình với vẻ mặt u ám.
Mặc dù thằng cha này đang mặc vest và đi giày da nhưng má trái vẫn sưng lên trông khá buồn cười, thấy hai người lại gần, gã nói với vẻ hung tợn: "Diệp Thành, Tiết Bách Hợp, hai người đều bị đuổi rồi!"
Diệp Thành nhíu mày, vừa định mở miệng nói thì Tiết Bách Hợp đã sốt sắng hỏi: "Tại sao? Dựa vào đâu chứ? Rõ ràng tôi đã lấy lại được tiền hàng rồi!"
"Dựa vào đâu à?", Trần Phong cười một cách nham hiểm, nói: "Dựa vào bố tôi là phó giám đốc của công ty và dựa vào tôi là lãnh đạo trực tiếp của hai người, tôi muốn sa thải hai người thì sa thải thôi!"
Tiết Bách Hợp cảm thấy hai mắt tối sầm lại, khí thế cũng đã yếu đi rất nhiều, cô ta nói nhỏ: "Vậy thì... Trưởng phòng Trần có thể cho tôi thời gian một tháng được không? Tôi vừa thuê giúp việc cho mẹ nên rất cần tiền, hơn nữa chuyện này xảy ra quá đột ngột, tôi không kịp tìm việc làm khác".
"Đó là việc riêng của cô, tóm lại tôi đã nói rồi, hai người đã bị đuổi việc! Thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây! Đừng để tôi gọi nhân viên bảo vệ đến đuổi hai người đi!"
Nói xong, Trần Phong vội vàng lui về phía sau hai bước vì sợ Diệp Thành xông lên đánh mình, nhưng nhìn thấy đối phương không có động tĩnh gì, gã cười đắc ý, đút một tay vào túi áo, quay người bước vào công ty với một vẻ dương dương tự đắc.
Diệp Thành nhếch miệng khinh bỉ, anh vừa gửi tin nhắn cho chủ tịch, bên kia trả lời vẫn đang đi trên đường, nói sẽ tới sớm.
Nhưng Tiết Bách Hợp không biết tất cả những điều này, cô ta còn đang do dự không biết có nên để Diệp Thành bao nuôi mình hay không, nhưng cả hai đột nhiên bị mất việc, bản thân cô ta đã bị ép vào bước đường cùng!
"Tiền thưởng ngày hôm qua dùng để thuê giúp việc cho mẹ, nhưng mấy hôm nữa phải nộp tiền thuê nhà rồi, bây giờ còn bị đuổi việc..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiết Bách Hợp tái nhợt, nghĩ tới nghĩ lui nhưng không nghĩ ra cách nào khác, đành phải để Diệp Thành bao nuôi thôi!
Nhưng bây giờ ngay cả con đường này cũng trở nên không rõ ràng, nếu Diệp Thành thật sự là con nhà giàu thì vừa rồi chính là cơ hội tốt nhất để anh mở miệng!
Nhưng anh lại không nói gì, chẳng lẽ gia cảnh của người này... không hề xuất sắc như cô ta nghĩ?
Tiết Bách Hợp thầm cười nhạo trong lòng, đêm qua cô ta còn ôm mộng tưởng vào tình yêu, hy vọng đối phương không phải vì bao nuôi cô ta mới tìm tới cô ta, nhưng chỉ trong mười mấy tiếng đồng hồ, cô ta lại ước gì đối phương có thể bao nuôi mình!
Mang trong lòng nỗi phiền muộn, Tiết Bách Hợp đi cùng Diệp Thành bước vào phòng làm việc, trên đường về phòng làm việc, hầu như tất cả mọi người đều đang chỉ trở và xì xào bàn tán về hai người họ.
"Nghe gì chưa? Thằng ngu mới tới kia đã đắc tội với trưởng phòng Trần, kết quả là bị sa thải rồi đó".
"Ồ, thật đáng tiếc, anh ta vừa đẹp trai lại có năng lực, vậy mà lại quấn quýt với người phụ nữ bỉ ổi Tiết Bách Hợp kia".