Trần Phong chỉ vào Diệp Thành mà chửi rủa, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, đây là địa bàn của gã, đối phó với Diệp Thành là chuyện quá đơn giản.
Nhưng Diệp Thành chỉ nhẹ nhàng đẩy Tiết Bách Hợp ngồi xuống ghế, nhìn Trần Phong rồi nói bằng giọng lạnh lùng: "Nếu tôi không đi thì anh định làm gì?"
Sắc mặt của Trần Phong đột nhiên tái nhợt, gã lui về phía sau mấy bước, gã biết rất rõ Diệp Thành có thể đánh cho gã một trận, nếu ở đây mà gã bị Diệp Thành bắt được thì chắc chắn gã không còn mặt mũi nào nữa!
Thấy bộ dạng sợ sệt của Trần Phong, Diệp Thành không khỏi bật cười chế nhạo: "Nói đi, nếu tôi không đi thì anh định làm gì tôi?"
"Hừ, chỉ là một nhân viên bình thường mà dám nói chuyện với trưởng phòng như vậy, đúng là quá ngông cuồng!"
Ngay khi Trần Phong đang dần dần lui về phía sau, ngoài cửa đột nhiên phát ra những âm thanh lạnh lùng, sau đó một người đàn ông trung niên bụng phệ bước vào.
"Bố!"
Trần Phong kích động kêu lên giống như nhìn thấy cứu tinh, người đàn ông trung niên cũng vô cùng huênh hoang, ông ta vác cái bụng phệ đi tới chỗ Diệp Thành, chế nhạo: "Cậu nhóc, cậu có nhận ra tôi không?"
"Bốp!"
Toàn bộ nhân viên đều há mồm trợn mắt, Diệp Thành đã giáng một cái tát vào mặt người đàn ông trung niên kia khiến ông ta ngã xuống đất, sau đó anh nhàn nhạt nói: "Tôi không quen ông, đừng tới gần tôi, cái mồm thối của ông khiến tôi buồn nôn".
"A!", người đàn ông trung niên đã quen sống trong nhung lụa, chưa từng bị ai đánh, ông ta lập tức rống lên: "Mau báo cảnh sát, tôi phải gọi cho Cục trưởng Tôn để xử tử hình thằng ranh con khốn kiếp này!"
Trong mắt Trần Phong lóe lên một tia hung ác, gã đứng một bên thêm dầu vào lửa: "Đúng rồi! Gọi cảnh sát đi, bắt thằng khốn này lại trước rồi tính tiếp!"
"Các người..."
Tiết Bách Hợp lập tức cảm thấy lo lắng, cô ta biết bố con nhà họ Trần quen biết rất rộng, bọn họ chỉ là nhất thời nóng giận nên mới nói xử tử hình Diệp Thành, nhưng nếu Diệp Thành thật sự bị bắt, ít nhất là bị kết án mấy năm, mà mấy năm đó chính là khoảng thời thanh xuân gian quý giá nhất của anh!
Hơn nữa, hai người này thậm chí sẽ mua chuộc cai ngục và tìm đủ mọi cách để tra tấn Diệp Thành trong nhà tù, có thể nói nếu bọn họ thật sự báo cảnh sát, cả đời này của anh coi như bị hủy hoại!
"Các người không được gọi cảnh sát!"
Vì quá lo lắng, Tiết Bách Hợp la hét ầm ĩ, thấy bộ dạng đó của Tiết Bách Hợp, hai bố con họ Trần không hẹn mà cùng bật cười với vẻ chế nhạo.
“Không báo cảnh sát cũng được thôi", Trần Phong đắc ý nói: “Tối nay cô hãy chủ động hầu rượu hai bố con tôi, vậy thì mọi chuyện đều có thể thương lượng".
Sắc mặt Tiết Bách Hợp đột nhiên trắng bệch, làm sao cô ta lại không biết chuyện này có khác nào đưa dê vào miệng cọp, nhưng nếu không đồng ý, cô ta sẽ phải trơ mắt nhìn cả đời Diệp Thành bị hủy diệt sao?
"Tôi, tôi làm..."
Cô ta còn chưa nói hết câu thì ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Giữa ban ngày ban mặt uy hiếp nhân viên trong văn phòng, Trần Phong, cậu cũng có uy phong lắm".
"Chủ tịch?"
Bố con nhà họ Trần vừa rồi còn đang đắc ý nhưng bây giờ lập tức choáng váng, Trần Phong cuống quýt tiến lên, lắp bắp nói: "Không phải như vậy, là do cậu ta đánh tôi trước..."
"Bốp!"
Lần này, một cái tát dữ dội đã giáng vào má trái của Trần Phong, mặc dù cái tát của chủ tịch không mạnh bằng Diệp Thành nhưng khi ông ấy dùng hết sức tát Trần Phong thì vẫn khiến cho gã phải lảo đảo.
"Tránh ra, cái mồm thối của cậu đúng là rất kinh tởm!"
"Chủ tịch?"
Trần Cương chợt nhận ra tình hình có gì đó không ổn, ông ta cũng được coi là thế hệ kỳ cựu của công ty, dù bình thường không làm được việc gì quá lớn lao nhưng dựa vào thâm niên của mình thì trước giờ ông ta chưa từng bị chủ tịch nói nặng lời bao giờ.
Đàm Duyệt thấy có gì đó không ổn, ả ta vội vàng bưng một tách trà, tiến lên cười híp mắt nói: "Ôi chao, chủ tịch bận trăm công nghìn việc, không cần phải bận tâm tới những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Chuyện là có hai nhân viên làm việc không tốt nên đã bị đuổi việc thôi, bọn họ không cam lòng, còn cố ý chạy tới đây gây rối, theo tôi cứ để cho phó tổng giám đốc Trần xử lý là được".
Giọng điệu của Đàm Duyệt ỏn ẻn, ả ta làm ra vẻ õng ẹo, nói xong còn liếc mắt đưa tình: "Cả ngày chủ tịch phải làm việc vất vả rồi, hay là để tôi xoa bóp cho chủ tịch một chút, để chủ tịch được thư giãn, thoải mái".
Nghe xong, chủ