Con đường tu chân khó khăn vậy đấy, mỗi bước đều đối mặt với nguy hiểm.
Nếu không phải Diệp Thành sống lại thêm một kiếp, chắc chắn lúc này anh cũng cẩn thận từng ly từng tí như đi trên băng mỏng.
“Đây hẳn là Đông Cực Độc Thù Tâm”.
Ánh mắt Diệp Thành dừng trên viên ngọc màu đen giữa hai đầu gối ông lão.
Viên ngọc không có gì khác lạ, không hề tỏa sáng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trong viên ngọc như có mây khói đang di chuyển.
Anh không đi thẳng qua mà ngược lại ánh mắt càng lúc càng chăm chú, giống như nhìn thấy thứ gì đó.
Ân U Liên thấy vậy cũng không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ thành thật đứng chờ ở phía sau.
Cuối cùng, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bước ra một bước.
“Ầm!”
Cả thế giới thoáng chốc đảo lộn, khí độc cuồn cuộn bao phủ phạm vi mười trượng xung quanh ông lão.
Số khí độc U Minh màu đen này vô cùng hiểm độc, dường như đến từ mười tám tầng địa ngục, có thể phá hủy hồn phách hoàn toàn, chỉ cần dính phải một ít là đủ để khiến cảnh giới Kim Đan ngã xuống.
“Diệp Tiên sư!”
Ân U Liên lập tức cả kinh, muốn tiến tới giúp đỡ, nhưng Diệp Thành lại phất tay ngăn cản cô, chậm rãi thu chân lại, khí độc lại rút trở về.
Có vẻ sau khi suy nghĩ, Diệp Thành đã xác định được điều gì đó, anh khẽ mỉm cười, nhìn ông lão nói: “Thảo nào ông chết bao nhiêu năm rồi mà bảo tàng vẫn không bị ai lấy, hóa ra mọi vấn đề đều nằm ở viên Đông Cực Độc Thù Tâm này”.
Diệp Thành nhìn thẳng vào viên ngọc.
Mặc dù viên ngọc màu đen trông vô cùng bình thường, nhưng Diệp Thành biết khí độc màu đen trước đó và cả chướng khí đáng sợ trong cả động thiên đều có liên quan đến nó.
“Xem ra mình đã đánh giá thấp viên Đông Cực Độc Thù Tâm này rồi.
Bên trong nó ẩn chứa khí độc màu đen vạn năm, e rằng không chỉ có một ít, mà là cả một mảng lớn, như núi tựa biển.
Tính theo chất liệu thì nó đã vượt ngoài phạm trù thiên tài địa bảo, gần với chất liệu thần rồi”.
Dường như anh đang tự nói một mình, lại giống như đang nói cho Ân U Liên nghe: “Nhện ma Đông Cực, giăng tơ trong biển sao, bắt thần thú làm thức ăn, từ khi sinh ra đã là cảnh giới Nguyên Anh, Đông Cực Độc Thù Tâm bình thường được lấy từ trên thân nhện ma lúc nó còn nhỏ”.
“Nhưng viên này chứa khí độc Huyền Minh vượt xa lẽ thường, không chừng là Đông Cực Độc Thù Tâm chỉ có ở sau lưng nhện ma trong truyền thuyết.
Nếu có được vật này thì lúc phá đan hóa anh thậm chí còn có thể ngưng luyện ra Nguyên Anh Tử Phủ”.
Nói đến đây, Diệp Thành không do dự nữa, bước ra một bước.
“Ầm!”
Khí độc màu đen lại dâng lên, đọng lại như nước.
Trong không khí như có mưa màu đen, mỗi một giọt đều óng ánh trong suốt, đen nhánh