Diệp Thành cúi đầu xuống, thản nhiên nói: “Bắc Võ, tôi muốn ông lấy thân phận của Bắc Võ tiên viện đưa tôi đến thành Nam Hoa, lý do tùy ông bịa ra, nhưng tôi phải tận mắt xác nhận tình hình của người Hoa Hạ ở thành Nam Hoa”.
Bắc Võ nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bái lạy: “Chuyện này không thành vấn đề.
Vừa khéo trong Bắc Võ tiên viện cũng có một người đệ tử Hoa Hạ, mấy ngày trước cậu ta vừa xuất quan, nghe nói thành Nam Hoa xảy ra bi kịch nên định trở về cống hiến sức lực của mình.
Tôi có thể sắp xếp cho cậu đi cùng cậu ta, tuyệt đối sẽ không có ai tra xét học viên của Bắc Võ tiên viện!”
“Ừ, vậy thì chuẩn bị xuất phát đi”.
Diệp Thành gật đầu, Bắc Võ và ông Chu đều như ngồi trên ổ kiến lửa, cuống cuồng bật dậy đi sắp xếp những việc liên quan.
Chẳng mấy chốc, Bắc Võ đã dẫn theo một người đàn ông đẹp trai, mắt đen tóc đen tới, vừa cười vừa giới thiệu: “Người này là đệ tử Hoa Hạ mà Bắc Võ tiên viện chúng tôi phá lệ thu nhận, cũng là đệ tử Hoa Hạ có thiên phú cao nhất.
Tên cậu ấy là Tiêu Thanh Vũ, cao thủ cảnh giới Ngưng Đan hiếm thấy.
Nghe nói trong số con cháu của người tu chân Hoa Hạ bị nguyền rủa thì đây đã là cảnh giới vô cùng ưu tú”.
Nói xong, ông ta lại giới thiệu cho Tiêu Thanh Vũ: “Còn đây là bạn học Thành vừa mới gia nhập Bắc Võ tiên viện, cũng vô cùng quan tâm đến tình hình của thành Nam Hoa, cho nên tôi dự định để hai cậu kết bạn đồng hành”.
Tiêu Thanh Vũ nhìn Diệp Thành, lạnh lùng khịt mũi, khinh thường nói: “Loại người như anh ta đi thành Nam Hoa thì giúp gì được?”
Bắc Võ nhíu mày nói: “Thanh Vũ, bình thường ta dạy con thế nào? Người tu chân phải khiêm tốn, nếu không thì khó mà tiến bộ hơn.
Con mãi không thể Ngưng Đan là vì không có thái độ đoan chính, hiểu chưa?”
“Vâng, đệ tử đã hiểu”.
Trước sự quát mắng của Bắc Võ đại sư, Tiêu Thanh Vũ tỏ ra vô cùng khiêm tốn, nhưng đến khi hắn xoay sang nhìn Diệp Thành, trong mắt hắn vẫn đầy vẻ khinh thường.
Diệp Thành cũng không quan tâm, chỉ một kẻ cảnh giới Ngưng Đan chẳng khác nào loài sâu kiến trước mắt anh, nể tình hắn là người Hoa Hạ nên anh mới không so đo mà thôi.
Nếu hắn thật sự chọc anh giận thì tiện tay đánh chết là được.
Hai người cùng đi ra khỏi Bắc Võ tiên viện, ông Chu bỏ ra một nghìn linh thạch thuê một con “Phong Chuẩn” cao cấp nhất theo lời dặn dò của Diệp Thành.
Đây là một loại linh điểu xuất hiện ở Địa Cầu sau khi linh khí khôi phục, nghi là biến dị từ chim ưng, vô cùng to lớn, tốc độ bay rất nhanh.
Với người thường mà nói, loại sinh vật biến dị như thế là thần chết đến từ địa ngục, nhưng với người tu chân mà nói, giá trị của chúng cũng chỉ để làm thú cưỡi mà thôi.
“Vù vù vù!”
Tối hôm đó, ba người Diệp Thành cùng ngồi Phong Chuẩn rời khỏi thành Nam Ngọc, bay thẳng một đường tới phương Bắc.
Phong Chuẩn to lớn dang rộng đôi cánh bốn mươi, năm mươi mét, chở trên lưng mấy chục người cũng không thành vấn đề.
Ngoài ra còn có một căn lều lộng lẫy dựng trên lưng, còn chói mắt hơn cả xe ngàn ngựa kéo.
Có thể nói loại Phong Chuẩn cao cấp nhất có tiền cũng không thuê được, bọn họ cũng là nể mặt Chu Đan Đường và Bắc Võ đại sư mới chịu cung cấp.
Đáng nói là rõ ràng Diệp Thành là người trả tiền, nhưng Tiêu Thanh Vũ lại không hề khách sáo chui vào trong lều, hơn nữa còn không cho hai người họ vào.
Ông Chu nổi giận đùng đùng lý luận với hắn, Tiêu Thanh Vũ lại lạnh lùng đáp: “Tương lai của cả Hoa tộc đều nằm ở tôi, tôi gánh vác niềm hi vọng giúp Hoa tộc quật khởi, ngồi Phong Chuẩn của ông là vô cùng vinh hạnh cho ông!”
Hoa tộc là danh xưng của hậu duệ của người tu chân Thượng cổ ở Hoa Hạ.
Từ đầu đến cuối, bọn họ đều