Sau khi sắp xếp lại tất cả các tuyệt học và củng cố lại cảnh giới, Diệp Thành lấy ra Đông Hoàng Độc Chu Tâm.
Chân nguyên của viên ngọc này đã được dùng để chữa trị vết thương trên mặt của Ân U Liên, đã không còn ở cấp bảo vật cấp thần nữa nhưng vẫn là bảo vật đỉnh cấp, nếu tu vi của Diệp Thành đủ cao còn có thể dùng nó để luyện thành một món tiên bảo.
“Kiếm Tru Tinh có vẻ đã không còn theo kịp tốc độ tăng trưởng tu vi của mình rồi, nhưng dựa vào sức mạnh của mình hoàn toàn có thể luyện thành một món thần kiếm.
Nếu dùng viên ngọc này để tinh luyện lại vũ khí của mình thì hơi lãng phí”.
Diệp Thành hơi phiền não, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên trong lòng anh chợt lóe lên một tia linh cảm, anh nghĩ tới một món pháp bảo thần thoại trong truyền thuyết.
“Chính là nó”.
Diệp Thành hai mắt sáng lên, thời gian tiếp theo, hai mắt anh nhắm chặt, ngày đêm tinh luyện viên ngọc.
Viên ngọc đen như mực sau khi được anh tinh luyện lại dần dần trở nên sáng hơn, từng luồng sáng thần thánh lóe lên như ẩn như hiện, dường như tồn tại cả một thế giới bên trong.
Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện một dòng sông lớn màu đen kịt kéo dài vô cùng vô tận chảy trong hư không.
Ở hai bên của con sông lớn, vô số đất đai, cây cối, núi đồi xuất hiện, có lớn có nhỏ, làm cho cả thế giới này càng trở nên chân thật hơn.
Nếu có ai biết được Diệp Thành đã làm gì, chắc chắn sẽ phải giật mình chết lặng người.
Sáng tạo một thế giới!
Đây là phép thần thông khủng khiếp của các Tiên Quân đã phi thăng mới có thể làm được.
Chính là bởi vì bọn họ có thể mở ra một thế giới trong hư không vô tận, tu sĩ phi thăng được gọi là Tiên Quân, cho dù là ở bất kì hành tinh vũ trụ hay ở bất cứ chủng tộc nào cũng đều là một sự tồn tại vô song, không gì không làm được.
Diệp Thành chưa thể nào có được uy năng mạnh mẽ như thế, anh cách cảnh giới phi thăng còn xa lắm.
Chỉ là mượn sức mạnh của viên ngọc thần như Đông Hoàng Độc Chu Tâm này, anh mới có thể dần dần ngưng tụ lại được một thế giới.
Nhưng cho dù là như thế, thế giới bên trong Đông Hoàng Độc Chu Tâm cũng vô cùng tĩnh lặng, căn bản là không hề có bất kì một sự sống nào tồn tại, nó chỉ tồn tại khí độc vô cùng vô tận.
Khi tinh luyện xong, thế giới trong Đông Hoàng Độc Chu Tâm có bán kính khoảng một trăm dặm.
“Đủ rồi, muốn sáng tạo sinh mệnh sống trong thế giới thì đến cả Nguyên Anh cũng không làm được, chỉ có Tiên Quân phi thăng mới có được uy năng lớn lao như thế này.
Mình có thể nhưng luyện được một thế giới Huyền Minh thì đã tương đương với việc mang theo một động thiên, lúc nào cũng có thể mượn được sức mạnh của động thiên.
Vào thời khắc quan trọng, cho dù là gặp phải Nguyên Anh cũng có được sức mạnh để chiến một trận.
Nhìn vào thế giới Huyền Minh càng ngày càng ngưng tụ thành thực thể, trên mặt Diệp Thành lộ ra nụ cười vui vẻ.
Động thiên trăm dặm tuy rằng không lớn, nhưng động thiên này là do khí Huyền Minh ngưng tụ mà thành, mạnh hơn nhiều so với các động thiên bình thường khác.
Một khi bùng nổ sức mạnh có thể địch nổi cả cao thủ Nguyên Anh.
Hơn nữa lúc nào cũng có thể mang theo bên người, làm sao mà động thiên bình thường có thể so sánh được cơ chứ?
Chỉ là sức mạnh này thuộc về loại hình tiêu hao, dùng bao nhiêu liền thiếu đi bấy nhiêu, Diệp Thành cũng không nỡ lấy ra dùng, coi như nó là chiêu thức giữ mạng để giành sau cùng.
Nếu có thể không cần dùng thì sẽ không dùng, tương lai khi anh đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, có thể dùng nó ngưng luyện thiên bảo hay thậm chí là thần bảo cũng có thể được.
“Đã mở động thiên rồi, vẫn gọi là Đông Hoàng Độc Chu Tâm cũng không hay, nên đổi một cái tên khác thôi”.
Diệp Thành sờ sờ cằm, khóe miệng hiện liên một nụ cười: “Cứ gọi là ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý đi”.
Viên ngọc dựa theo tên thần bảo hộ thân của Hải Hoàng, một khi sử dụng cũng đủ để hủy diệt một nửa hành tinh.
Bây giờ Diệp Thành đặt cho nó cái tên này là có thạm vọng cực lớn muốn vượt lên tất cả.
“Nhưng sớm muộn cũng sẽ có ngày ngày mình có thể luyện thành thiên bảo, thần bảo, ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý này sẽ mạnh hơn cả các loại bảo vật trong truyền thuyết”..
Diệp Thành cầm viên ngọc trên tay, ánh mắt thẫm lại, không biết đang suy nghĩ gì, lúc này bọn họ đã tiến vào phần trên của bán đảo phía bắc rồi.
Quần đảo Nam Ngọc được chia thành năm khu vực lớn là đông tây nam bắc và vùng trung tâm, mặc dù thành Nam Ngọc là vùng hẻo lánh, nhưng dù sao thì nó cũng thuộc