Rất nhanh đã tới khu vực của đệ tử nội môn.
Đệ tử của Bạch Vân Quán chia ra làm chân truyền, nội môn, ngoại môn.
Tu thành Kim Đan thì mới có thể thăng lên chân truyền, dù Thẩm Minh Nhan có thiên phú hơn người, linh căn hệ Băng cực phẩm nhưng chỉ có tu vi Tu Thể đỉnh phong nên vẫn làm đệ tử nội môn như cũ.
Người còn chưa đến mà tai đã nghe tiếng quát:
“Đúng là thứ ti tiện tới từ phàm trần, hỏi chút chuyện phàm trần mà cũng không chịu nói, không bằng để An sư huynh của Thánh Thiên Cung dẫn về thẩm vấn, xem miệng còn cứng vậy được không!”
Nói xong.
“Bốp!”
Một tiếng quất vang lên, sau đó một giọng nữ rên rỉ đầy đau đớn truyền ra.
Diệp Thành vừa nghe, mặt lạnh tanh, cả người biến thành tia chớp màu vàng, kéo ra lốc xoáy, xông vào trong.
Cảnh tượng khiến anh nổi máu xuất hiện trước mặt.
Một nam một nữ trên cao, nam mặc trường bào trắng, trên vải có thêu hoa văn, sắc mặt kiêu ngạo.
Bên cạnh có một cô gái mặc áo đen, tu vi Tu Thể, môi cực mỏng, tay vung vẩy roi dài màu trắng như tuyết, quất đánh vào trên người cô gái mặc váy trắng xinh đẹp quỳ trước mặt.
Khí chất cô gái đang quỳ trong trẻo, lạnh lùng xinh đẹp, gương mặt như nữ hoàng băng giá, tóc dài đen nhánh tới thắt lưng, da như ngọc, thân hình yểu điệu.
Giờ cô đang quỳ, hàm răng cắn chặt, trên lưng đã có vài vết roi, sâu tới tận xương.
Gần đó còn có mười cô gái tu vi Tu Thể đứng nhìn, miệng còn cười nói:
“Kỳ sư muội, nếu cô ta đã không biết điều thì để tôi trực tiếp dẫn về, giao cho sư trưởng trong nội cung.
Dùng pháp thuật thẩm vấn kia thì Chân Quân còn không chịu nổi, huống chi là một kẻ yếu đuối, tiếc cho gương mặt này thôi!”
An sư huynh nói mà trong mắt lộ ra tia tham lam.
“Tôi không biết gì, dù soát hồn thì các người cũng không có đáp án đâu!”
Thẩm Minh Nhan quỳ gối, cả người run rẩy, cắn răng đáp.
“Còn dám cãi bướng à!”
Kỳ sư tỷ cười lạnh, vung roi định quất.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát lạnh vang lên.
Mấy cô gái kia ngẩng đầu, một người đàn ông mặc áo đen, sải bước chạy tới.
Trong mắt anh lạnh như băng nghìn năm ở địa cực, đông lạnh cả lòng người.
Nhiệt độ chung quanh giảm xuống mấy chục độ.
“Tôi là Kỳ Hoàng Na, đệ tử chân truyền thứ hai của Bạch Vân Quán, anh là ai mà dám tự tiện xông vào Bạch Vân Quán?”
Kỳ sư tỷ ngẩng đầu, ngạo nghễ nói.
Mấy đệ tử nội môn chung quanh khẽ gắt
“Diệp...!tiên sư?”
Thẩm Minh Nhan nghe thấy tiếng thì run lên, nâng đầu nhìn, sau đó đờ người, ánh mắt khó tin.
“Tôi là ai, đã đến Địa Ngục của Diêm La rồi sao!”
Ánh mắt Diệp Thành lạnh lẽo, mỗi một bước đều có sát khí ngưng tụ, cuối cùng biến thành sát ý ngập trời, sát khí thực chất như núi đè xuống.
Đa số các đệ tử Tu Thể không chịu được mà bị áp chế quỳ hẳn xuống đất.
Kỳ Hoàng Na cũng run rẩy, cảm thấy mình như đang đối mặt với khủng long bạo chúa thời viễn cổ, không thể thở nổi.
“Không ngờ Chân Quân giá lâm, tam đệ tử của Thánh Thiên Cung- An Phúc Thiên xin ra mắt Chân Quân.
Tôi nhận được lệnh của chưởng môn bảy tông, tới đây để dẫn cô gái thế tục Thẩm Minh Nhan, kính xin Chân Quân minh giám...”
Sắc mặt An sư huynh khẽ biến, không hề hoang mang nói.
Gã nhìn ra được Diệp Thành tới vì Thẩm Minh Nhan nên nói thẳng thân phận của Thẩm Minh Nhan, bảo rằng đây là người mà bảy tông chủ muốn.
Dù là kẻ nào đối mặt với tông chủ thất đại huyền môn thì đều phải nhượng bộ.
“Chết đi!”
Diệp Thành hoàn toàn không muốn nói nhảm, trực tiếp vỗ một cái, chưởng kình khổng lồ vô hình bay ra.
“Bùm...”
Sàn nhà bằng băng trong suốt chấn động, hiện ra một đấu tay khổng lồ và một đống máu, An Phúc Thiên đã bị đánh thành bánh thịt dẹt lép.
Đệ tử Bạch Vân Quán đều biến sắc, Kỳ Hoàng Na chỉ vào Diệp Thành:
“Anh có biết mình đã giết ai không? An sư huynh là đệ tử của Thánh Thiên Đế...”
“Ồn quá!”
Diệp Thành hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt liếc sang.
Răng rắc!
Khí thế như núi lớn đè ép xuống khiến Kỳ Hoàng Na quỳ sụp xuống, đầu áp sát xuống mặt đất.
Diệp Thành lướt qua họ, tới gần Thẩm Minh Nhan, trong mắt không khỏi lộ ra tia thương tiếc.
“Không ngờ anh lại tới tìm tôi...!tốt quá!”
Cả người Thẩm Minh Nhan run rẩy, trên gương mặt trắng bệch như giấy lộ ra nụ cười thê lương, cơ thể mềm nhũn,