Một cô gái xinh đẹp lạnh lùng như tiên nữ Hằng Nga, trang phục lộng lẫy, tay áo phất phơ chậm rãi bay lên từ Bạch Vân Quán.
Cô ta trông không quá ba mươi tuổi, da trắng như tuyết, không có chút tì vết nào.
Đặc biệt là vẻ đẹp khuynh thành, thậm chí còn hơn Bạch Vân Thường nửa bậc.
Đáng sợ nhất là khí tức cực kỳ dồi dào trên người cô ta, tựa như vầng trăng lạnh lẽo xuống trần, phủ kín bầu trời, chỉ có hơn chứ không thua gì Vấn Kiếm lão tổ.
Cô ta đứng đó, cả đất trời như hợp thành một thể, giống lĩnh vực.
“Cung chủ”.
Các Chân Quân đồng loạt cúi người hành lễ, Kiểu Nguyệt tiên tử thì như thấy được chỗ dựa mà thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Cung chủ, người này tùy tiện xông vào Bạch Vân Quán chúng ta, giết Sâm trưởng lão, lai lịch không rõ ràng, thực lực rất mạnh…”
“Không cần giới thiệu nữa, vị này là Diệp Thành, Diệp Chân Quân”.
Quán Vân tiên tử thản nhiên nói.
“Diệp Thành sao?”
Mọi người ngẩn ra.
Tất nhiên bọn họ không lạ gì với cái tên Diệp Thành.
Dù sao cả tháng nay, danh tiếng của Diệp Thành gần như vang vọng khắp tông môn Thượng cổ.
Nhưng không phải lúc này Diệp Thành nên ở núi Hoành Lan quyết chiến sinh tử với Vấn Kiếm lão tổ sao? Sao lại xuất hiện ở Bạch Vân Quán? Lẽ nào…
“Diệp Chân Quân đã đánh bại Vấn Kiếm lão tổ trên đỉnh núi Hoành Lan, bước lên vị trí người đứng đầu hiện nay.
Mọi người không phải đối thủ của cậu ta là lẽ đương nhiên”.
Quán Vân tiên tử chậm rãi nói.
Lần này không chỉ có các Chân Quân, mà tất cả các đệ tử của Bạch Vân Quán đều sợ hãi.
Đánh bại Vấn Kiếm lão tổ, trở thành người đứng đầu Hoa Hạ?
Tin tức này giống như một quả bom nguyên tử thoáng chốc bùng nổ khiến mọi người sững sờ.
Sắc mặt của Kiểu Nguyệt tiên tử cũng thay đổi liên tục, càng đến trình độ của bọn họ thì càng hiểu sự đáng sợ của Vấn Kiếm lão tổ, đó là người đứng đầu trong tông môn Thượng cổ, vô địch suốt ba nghìn năm.
Kỳ Hoàng Na sợ đến ngây người, trong lòng không khỏi hối hận.
“Diệp Chân Quân, không biết Bạch Vân Quán tôi đã đắc tội cậu ở đâu, mà khiến cậu phẫn nộ đến đây ra tay giết người?”, Quán Vân tiên tử hơi khom người, bóng dáng lạnh lùng cất tiếng hỏi.
“Đệ tử Bạch Vân Quán ức hiếp bạn tôi, lẽ nào các người cho rằng Diệp Thành tôi chết rồi sao?”
Diệp Thành hừ lạnh lùng, giơ tay bắt vào không trung, Kỳ Hoàng Na bị anh cách không tóm lấy.
“Cung chủ, tôi bị oan, là Thánh Thiên Cung muốn tra khảo Thẩm Minh Nhan”, Kỳ Hoàng Na la hét điên cuồng.
“Oan sao?”
Diệp Thành khẽ hừ một tiếng, kình khí phun ra, biến Kỳ Hoàng Na thành một đám sương máu.
Anh ngang ngược giết người trước mặt đám đông như vậy, các Chân Quân đều lộ vẻ giận dữ.
Ngay cả Quán Vân tiên tử cũng hơi nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh lùng:
“Diệp Chân Quân, chúng tôi tôn cậu là người đứng đầu tông môn Thượng cổ, nhưng không phải để cậu dựa vào đó mà tùy tiện giết người, hoành hành không kiêng dè ở Bạch Vân Quán.
Bạch Vân Quán là giáo phái lớn, một trong thất đại huyền môn.
Dù đệ tử trong tông có phạm sai lầm thì cũng nên để Chấp Pháp Đường xử trí, người ngoài không được phép xen vào”.
Mặc dù cô ta trông rất xinh đẹp, nhưng khi tức giận lại tự có uy nghiêm.
Đặc biệt là tu vi chấn động đất trời kia còn khiến mây trời vần vũ.
Một nụ cười như gió xuân, một cơn giận tựa biển giá rét.
Đó chính là uy thế mạnh mẽ của Tiểu Thiên Quân, Chân Quân bình thường chỉ có thể nhìn bóng lưng nó mà thôi, cả đời cũng không chạm đến được.
“Ha ha, giao cho Chấp Pháp Đường à? Thẩm Minh Nhan chưa từng phạm lỗi, vì sao các người lại đưa cô ấy đến Thánh Thiên Cung, lại còn định soát hồn đoạt phách cô ấy?”, Diệp Thành cười nhạt, trong mắt toàn vẻ khinh miệt.
“Đó là thất đại huyền môn cùng nhau bàn bạc…”, Quán Vân tiên tử còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành vung tay cắt ngang:
“Đừng thừa lời, nếu hôm nay Bạch Vân Quán không cho tôi một lời giải thích thì hôm nay tôi sẽ san bằng sơn môn, giết hết toàn bộ cung điện băng!”
Lúc Diệp Thành nói chuyện, sát khí dâng tràn, lửa giận trong mắt sáng như đuốc.
“Lẽ nào cậu thật sự muốn đối địch với Bạch Vân Quán?”, Quán Vân tiên tử cũng đã nổi giận, trên trời sấm chớp đùng đùng.
Khí tức trên người càng thêm sôi sục, khiến không gian rung chuyển.
“Đối địch thì đã sao?”
Diệp Thành cười ha hả, vẻ mặt đầy khinh thường: “Lúc đầu gặp mặt, cô chưa đạt tới cảnh giới tu vi như bây giờ.
Cô nghĩ dựa vào tiên bảo trong người là có thể chặn được tôi sao? Nếu là Vấn Kiếm lão tổ mang theo tiên bảo đến đây thì tôi còn kiêng kị ba phần.
Còn với một kẻ cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ như cô, tôi dùng một tay là có thể đánh bại”.
Trong mắt Diệp Thành đầy vẻ ngạo nghễ.
Đại đạo Nguyên Anh vô cùng gian nan.
Trong một trăm Chân Quân chưa chắc đã