Diệp Thành nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, anh là Tiên Đế, không phải người làm từ thiện, coi như là mình ra tay cứu người nhưng còn phải xem bản lĩnh cá nhân, có thể vượt qua thì sống, không kịp thì chết.
Dù sao thì chuyện theo đội của Hoa Tiên Tông là do đám kia quyết định, tất nhiên phải tự mình gánh chịu hậu quả.
“Cảm ơn đạo hữu đã cứu giúp, lần này mà không có đạo hữu thì chắc chúng ta đã chết không chỗ chôn!”
Từ Ninh gắng gượng chống đỡ nói lời cảm ơn với Diệp Thành.
Mấy người khác vội đứng lên, cảm kích Diệp Thành và Ân U Liên.
Nhất là hai chị em Nhan Ngọc Kiều, nếu Ân U Liên không che chở thì họ đã rơi vào đội ma binh kia rồi.
“Đạo hữu có ma công phi thường, sợ là không hề yếu hơn Trương Chân Quân!”
Một tu sĩ Kim Đan khen ngợi.
Đến cuối cùng, hầu như là một mình Diệp Thành chém hết, thần thể Minh Vương tung hoành vô địch, ngay cả chiến trận Lệ Ma cũng bị Diệp Thành phá vỡ.
Mọi người không thể không cảm thấy, ma tu ở trong Luyện ngục Vô Gian thật sự quá mạnh.
Ngược lại họ đang nghi ngờ Diệp Thành che giấu thực lực, dù sao lúc này, tu vi Diệp Thành cũng làm người ta sợ hãi.
Thiên Quân này nọ hoàn toàn không phải là người họ có thể mơ tưởng.
Chỉ có chị Nhan Ngọc Kiều dùng ánh mắt hoài nghi quan sát Ân U Liên như tiên nữ cung trăng và Diệp Thành, cô ta luôn cảm thấy hình như chính mình từng nghe nói ở đâu rồi.
“Hầy, tuy đã thoát ra nhưng chúng ta làm sao để quay lại!”
Có người khóc lóc.
Mọi người nhất thời trở nên suy sụp, đoán chừng nơi này chính là nơi sâu nhất trong vực Lệ Ma, chung quanh ma binh không có ai, đây là chỗ cực hẻo lánh.
Đường trở về đã bị chiến trận tộc Lệ Ma chặn đứng, muốn quay lại thì khả năng cực nhỏ.
Nghĩ vậy, mặt Từ Ninh trắng bệch.
“Không cần, mấy người ngẩng đầu nhìn đi!”
Diệp Thành đột nhiên lên tiếng.
Mọi người ngẩng đầu, lập tức bị cảnh trước mặt dọa hết hồn.
“Trời đất ơi?”
Ngay cả Ân U Liên đều hoảng hốt đứng lên, không tin được những gì mình nhìn thấy.
Một khoảng tiên quang khí lành mênh mông bao la bao phủ tiên thổ bên dưới, hiện ra trước mặt mọi người.
Không hợp với nơi bị ma khí bao phủ tràn ngập trước đó, đây tựa như là thiên đường.
“Đây là Tiên giới sao?”
Trên mặt hai chị em Nhan Ngọc Kiều tràn đầy mộng ảo.
Đúng là không thể tưởng tượng được, trên mảnh đất hoang vu này, không có bất cứ sinh linh nào, thậm chí linh khí gần như không có của Luyện ngục Vô Gian lại có một nơi tươi đẹp như Tiên giới này.
Mọi người nhìn lại, thấy trên mặt đất, hạc trắng tung bay, linh thú bay múa, từng ngọn núi đột ngột mọc lên từ mặt đất, cao tới vạn trượng.vô số thác nước như Ngân Long nối từ trên núi lên trời, rung chuyển cả vòm trời.
Khắp nơi trên núi, đủ loại thần quang linh thú, linh dược, lại thêm Kim Sí Đại Bằng Điểu lớn trăm nghìn trượng phóng lên trời, con nào cũng to gấp hai, ba lần yêu thú, tiếng hú gào rung trời.
Một tia khí lành bốc lên từ mặt đất, biến thành mây tía năm màu, rực rỡ phiêu bồng, bao phủ mặt đất như thánh địa của tiên gia.
“Đây còn khí khái hơn thánh địa Lăng Tiêu mà lão đây từng thấy gấp trăm nghìn lần, sao thế gian lại có mảnh đất phúc lành thế này? Còn là đang ở sâu trong Luyện ngục Vô Gian sao?”
Đây là tu sĩ già cảm thán kinh ngạc khi bị chấn động bởi hình ảnh kia.
Vài tán tu Kim Đan còn sống đều hiện lên tia tham lam trong mắt, mừng rỡ nói: “Đây là bảo địa tiên gia mà Hoa tiên trưởng đã nói sao, bên trong có các loại thần dược linh bảo, bí tịch tiên gia, một khi tìm được thì chúng ta có thể đắc đạo thành tiên, thành Thiên Quân một tông rồi!”
Lúc này, trong lòng đám người Từ Ninh dao động.
Cảnh này rất giống tiên cảnh trong truyền thuyết, họ có thể tìm được cơ duyên ở nơi này phải không? Trong truyền thuyết, thượng tổ Hoa tiên trưởng tìm thấy được nửa quyển Thiên Thư trong bảo địa mà đã tu thành Thiên Quân, khiến cho Hoa Tiên Tông uy danh