Tôn giả Bằng lộ ý cười.
Lão thấy Diệp Thành gật đầu: “Đúng rồi, có vẻ như đã quên hạ cấm chế, đã nói một nghìn năm, một giây cũng không thể thiếu!”
“Chủ nhân cứ thoải mái, lão nô tuyệt đối không phản kháng!”.
Tôn giả Bằng vô cùng cung kính, chắp tay trước ngực, dáng vẻ như ông cụ hàng xóm.
Chỉ có Cố Trường Sinh là hiểu, anh ta nhìn Diệp Thành mang theo chút hả hê.
“Phải!”
Diệp Thành gật đầu.
Hai tay anh bấm quyết, tạo thành bức tranh quỷ dị trên không, ảo ảnh Minh Vương sau lưng lúc ẩn lúc hiện, miệng đọc thứ tiếng mà họ chả chẳng hiểu, giống như là đại vu viễn cổ giậm chân mang theo khí thế mênh mông, hoang thần nổi trống khiến người như tiến vào thời viễn cổ sơ khai.
Ban đầu tôn giả Bằng chẳng mấy để tâm.
Nhưng theo tốc độ niệm quyết của Diệp Thành tăng lên càng ngày càng nhanh, lão mới nhận ra không ổn.
Luyện ngục Vô Gian như bắt đầu rung động theo, ảo ảnh Minh Vương tức giận gầm thét.
Trong không gian, ở góc tối tăm nào đó, thứ gì đấy dã phản ứng lại, một sức mạnh hùng vĩ hiện ra.
“Đây là?”
Tôn giả Bằng ngẩng đầu, trong mắt hoảng hốt.
“Đây là thề ước của Ma tộc, không phải pháp môn hiện giờ, có liên quan tới Ma tộc viễn cổ”, Cố Trường Sinh nhíu mày, nhớ lại rồi từ từ nói.
“Chú đã thành!”
Diệp Thành nói ra một câu, thần tướng Minh Vương rít lên.
Vực Lệ Ma chấn động, nhiều người té ra đất.
Ngay cả mấy ma soái cũng bị khiếp sợ, không rõ nguyên do.
Sau đó, một con mắt ma khổng lồ mở ra trong không trung, bên trong nó phóng ra tia sáng bắn vào người tôn giả Bằng.
“Cậu đã làm gì?”
Tôn giả Bằng biến sắc, nghiêm túc quát.
“Không làm gì cả, chỉ tạo một Minh Vương tỏa hồn chú thôi.
Phải rồi, thần chú này do sức mạnh của cả vực Lệ Ma ngưng tụ thành, còn được thần tướng Minh Vương chứng kiến nên trừ phi tôn giả đạt tới Hợp Đạo phi thăng, mạnh hơn cả sức mạnh vực Lệ Ma, nếu không thì không thể vi phạm đâu!”
Diệp Thành nhướng mày, cười như không cười: “À, tôi đã tính hết rồi, muốn tu thành Hợp Đạo phi thẳng thì e là phải tốn một triệu năm, ông cần chín trăm bảy mươi nghìn năm nữa thôi mà!”
“!”
Sắc mặt tôn giả Bằng thay đổi, vô cùng khó coi, lão muốn dùng pháp tướng yêu hồn đánh Diệp Thành.
Nhưng Diệp Thành chỉ nhẹ nhàng búng tay một cái, tôn giả Bằng ngã ra đất như con gà trống bại trận, cả người nảy lên sau đó chẳng làm gì được.
Trên thân hiện ra mắt ma khổng lồ, pháp lực toàn thân đều bị hạn chế, ngay cả nắm đấm cũng không đánh nổi.
Xử lý tôn giả Bằng xong, Diệp Thành quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Cố Trường Sinh: Trước đó hình như anh muốn ra tay phải không?”
“Tông môn có chút quan hệ thôi, nếu Diệp đạu hữu đã thu phục tôn giả Bằng thì Cố tôi không nhúng tay nữa”, Cố Trường Sinh chắp tay thản nhiên nói.
Cả người anh ta lại căng thẳng, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Chỉ sợ Diệp Thành bùng nổ.
Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, đồng tử lạnh lẽo, muốn nói gì đó.
Nhưng lúc này, trên đất tiên mênh mông, đột nhiên rung lắc.
“Không ổn, đất tiên sắp mở, Cố tôi đi trước một bước!”
Vẻ mặt Cố Trường Sinh thay đổi, mang theo thiên nữ Thanh Hàn, biến tia sáng lao vào trong đất tiên.
“Chạy rất nhanh!”
Diệp Thành hừ lạnh.
Anh nhìn mấy người Ân U Liên nói.
“Đi thôi, chúng ta cùng vào đi! Các cô đúng