"Ầm!"
Vòng thần mặt trời sau lưng Diệp Thành bùng ra ánh sáng dữ dội, như hóa thành một mặt trời ngũ sắc, quét qua hư không, ầm ầm như chiến xa nghiền nát bầu trời.
Nó đột nhiên bay đến đỉnh đầu tôn giả Bằng, rồi trấn áp xuống, khiến linh hồn lão rơi xuống nghìn trượng, suýt nữa bị đè bẹp dưới đất.
"Nhóc con, cậu muốn đánh chết mới dừng sao?"
Tôn giả Bằng gầm lớn.
Trên người lão sáng lên vô số ánh sáng vàng, pháp lực to lớn bốc lên cuồn cuộn, muốn kéo vòng thần mặt trời lại.
Nhưng sức mạnh Thiên Đế của Diệp Thành đáng sợ đến mức nào chứ? Tôn giả Bằng lại bị ép xuống tiếp ba trăm trượng nữa, còn suýt nữa bị ép cho gãy lưng.
"Diệp đạo hữu".
Cố Trường Sinh cũng biến sắc, giọng nói hơi lạnh đi.
Chín Trường Sinh Thần Phù hiện lên trong mắt anh ta.
Một luồng khí tức cuồn cuộn lúc ẩn lúc hiện quấn quanh người Cố Trường Sinh, anh ta tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn Diệp Thành giết chết tôn giả Bằng, nếu không Vạn Yêu Môn trách tội, anh ta cũng không gánh vác được.
"Muốn sống cũng được, quỳ xuống đất xin tha, khẩn cầu thuộc hạ của tôi tha thứ.
Sau đó để tôi hạ pháp chú, làm nô lệ một nghìn năm cho thuộc hạ của tôi, thì tôi sẽ tha".
Diệp Thành cao ngạo nhìn tôn giả Bằng, ánh mắt bình thản.
"Cậu dám!"
Tôn giả Bằng nổi trận lôi đình.
Lão đường đường là tôn giả Vạn Yêu Môn, đại yêu nổi tiếng biển sao, sao có thể làm trâu làm ngựa cho một cô gái chứ?
Nhất là đó còn là một tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu ở một thiên hà xa xôi.
Nếu đồn ra ngoài thì cái mặt già ba vạn năm này sẽ mất hết mặt mũi.
Tôn giả Bằng điên cuồng gào lên, muốn phản kháng nhưng vô ích.
Vòng thần màu vàng ầm ầm chuyển động, ép cho bầu trời sụp đổ.
Điều khiến tôn giả Bằng kinh hãi hơn là mỗi lần vòng thần chuyển động, linh hồn bất diệt của lão lại bị mài mòn đi một chút.
Cứ chuyển động như vậy nửa ngày, cho dù là tu vi ba vạn năm của lão cũng phải hóa hết thành nước.
"Diệp đạo hữu, cậu có biết bắt tôn giả Vạn Yêu Môn làm nô bộc là mối thù không đội trời chung với Vạn Yêu Môn không?", Cố Trường Sinh lạnh lùng nói.
"Ông ta dám làm nhục thuộc hạ của tôi, tôi bắt ông ta làm nô một nghìn năm.
Vạn Yêu Môn mà không phục thì xóa sổ là xong, dám ra tay thì cũng sẽ bị thế".
Giọng điệu Diệp Thành bình thản, nhưng lại khiến Cố Trường Sinh nhíu mày.
Cả đời này, anh ta đúng là chưa từng gặp kẻ nào ngông cuồng như vậy.
Mở mồm là muốn diệt Vạn Yêu Môn, đó là sơn môn bất diệt quy tụ rất nhiều đại yêu, Thiên Quân Nguyên Anh không chỉ có một.
Trong mắt anh ta lóe lên tia sáng, cuối cùng vẫn không ra tay.
Tôn giả Bằng tức giận mắng chửi không ngớt, lúc thì xin tha, lúc thì chửi rủa.
Nhưng thời gian trôi qua, vòng thần màu vàng chuyển động càng ngày càng nhanh, yêu hồn của lão thoi thóp, không đến nửa canh giờ đã bị mài mòn gần nửa.
Tôn giả Bằng không gắng gượng được nữa.
"Diệp đạo hữu, Diệp Thiên Quân, ta xin tha".
Diệp Thành ép lão đến trước mặt Ân U Liên, Ân U Liên vừa uống một viên linh đan, Diệp Thành lại dùng chân nguyên nặn một giọt tinh huyết cho cô ấy, trong đó ẩn chứa sức mạnh của ba thần vương, khiến cô ấy nhanh chóng hồi phục lại như ban đầu.
"Cầu xin thiên nữ tha mạng, là tôi trước đó quá lỗ mãng".
Tôn giả Bằng hóa thành hình người, quỳ xuống đất xin tha.
Mỗi một chữ nói ra, tim lão đều nhỏ máu, lửa giận tích tụ như núi lửa, nhưng Diệp Thành chẳng hề quan tâm.
Đám Xuân Hoa phu nhân nhìn đường đường tôn giả giáo lớn ngoại vực bị ép phải cầu xin, ai nấy đều chấn động, vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả thiên nữ Thanh Hàn cũng hoảng hồn, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt quá mức khó tin.
"Chẳng phải cao nhân ngoại vực là vô địch sao? Sao lại quỳ xuống xin một tu sĩ nhỏ cảnh giới Xuất Khiếu tha chứ?"
Cố Trường Sinh thấy thế, sắc mặt ngày càng khó coi.
Cuối cùng Ân U Liên vẫn lương thiện, thấy tôn giả Bằng mặt mũi nhếch nhác, đầu đầy tóc bạc, dáng vẻ đáng thương quỳ rạp dưới đất, nhỏ giọng xin tha, trong lòng cô ấy không nỡ, nhanh chóng gật đầu đồng ý, bảo lão đứng lên.
"Thế nào, Diệp Thiên Quân, cậu hài lòng rồi chứ?"
Tôn giả Bằng bò dậy, đáy mắt lửa giận ngùn ngụt, lạnh lùng nói với Diệp Thành.
Nhưng Diệp Thành chỉ co ngón tay búng một cái.
"Bốp!"
Sức mạnh vô hình bắn vào hư không, ánh sáng vàng trên người tôn giả Bằng xao động, cứ như bị một chiếc chùy lớn đánh trúng, lão lập tức bay ngược lại mấy trăm trượng, va vào một ngọn núi cao chục nghìn trượng, khiến nó vỡ vụn.
"Lão già này, bộ mặt đó giấu được thuộc hạ của tôi, nhưng có thể giấu được tôi sao? Tôi không cần biết trong lòng là