"Ầm!"
Phạm vi trăm dặm cả thị trấn Thanh Hoa đều rung lên theo cú giậm chân của anh.
Vô số người nghiêng ngả ngã xuống, ngay cả những tu sĩ Trúc Cơ cũng suýt nữa ngồi bệt xuống đất.
Trong không trung, bảy tám bóng dáng bị đánh ra, vô cùng chật vật.
Những người này đều mặc áo bào đen, mũ che mặt màu đen trùm hết toàn bộ đầu, toàn thân được bao phủ trong một lớp sương mù đen, vô cùng bí ẩn.
Chúng trốn trong một góc, ngay cả những tu sĩ Ngưng Đan như Vương Phục Hổ hay cụ Điền cũng không phát hiện ra.
"Đây là...", Kỷ Hoa Linh mở to mắt.
.
truyện ngôn tình
Tuy cô ấy là tu sĩ Tu Thể đỉnh phong nhưng khi đối mặt với những kẻ áo đen này, tu vi ai nấy đều vượt xa cô ấy.
Kỷ Hoa Linh có thể cảm nhận được từng luồng sức mạnh tà ác hắc ám từ trên người chúng, tựa như vực sâu địa ngục vậy, vô cùng đáng sợ.
Những kẻ này vừa xuất hiện là uy thế khổng lồ thoáng chốc đã bao trùm toàn hội trường, đè ép tới nỗi vô số người không thở nổi, ngay cả các tu sĩ cũng biến sắc.
Là tu sĩ Ngưng Đan, hơn nữa không chỉ có một!
"Một đám cặn bã mà thôi.
Năm đó tôi không quét sạch Địa Cầu, để sót mấy con côn trùng hôi thối còn sống đến bây giờ, lại còn nhân lúc Sương Diệp lâu gặp biến cố mà đột kích.
Lần này tôi trở về sẽ không nương tay đâu".
Giọng Diệp Thành lạnh lùng, anh bước ra một bước.
"Bốp!"
Uy thế vô hình quét qua, thoáng cái đã đánh lên những người mặc áo bào đen, khiến chúng bị đánh bay ra ngoài.
Áo bào đen trên người chúng cũng tung lên nát bấy, lộ ra những kẻ dị tộc đầu có giáp, toàn thân vảy đen, hoặc là mắt đỏ ngầu, sau lưng có cánh, thậm chí còn có kẻ da màu xanh nước biển, trông như Avatar.
"Huyết tộc, Giao nhân, Yêu tộc..."
Chỉ nhìn một cái mà Kỷ Hoa Linh đã nhận ra ít nhất ba chủng tộc dị tộc.
Đồng tử cô ấy co rụt lại, những kẻ dị tộc này giờ đều là những kẻ đáng sợ trên Địa Cầu, đằng sau chúng là cả một quốc gia lớn, ngay cả Hoa Hạ và Long Đằng cũng không dám chọc vào.
Bất cứ tộc nào đều vô cùng mạnh, huống chi là ở đây có ít nhất ba dị tộc.
"Tên họ Diệp kia, mày dám trở về sao.
Lão tổ của tộc bọn tao đã tới từ ngôi sao tổ rồi, mày quay về chính là tìm chết!", một tên Yêu tộc trong đó nói với giọng chói tai.
"Choang choang choang!"
Vô số cửa kính trong thị trấn Thanh Hoa đều bị giọng nói của gã làm vỡ tung.
Nhiều người bình thường thậm chí còn chảy cả máu tai, gần như bị điếc, ai nấy đều ôm đầu lăn lộn.
Thậm chí tiếng vang của gã còn vọng về từ ngoài trăm dặm.
"Ồn ào".
Tay Diệp Thành khẽ đè xuống, chân nguyên mạnh mẽ liền nghiền xuống, biến thành tiếng sấm vang rền, trực tiếp ép tên Yêu tộc kia thành mảnh vụn.
Cơ thể Ngưng Đan mạnh mẽ tới nỗi có thể chống lại một đòn tấn công của tên lửa mà lại mềm như đậu phụ dưới một đòn của Diệp Thành, bị nghiền nát thành thịt vụn, trên mặt đất hiện lên một cái hố lớn màu máu hình người.
"Diệp Thiên Quân, mày dám giết bọn tao, lão tổ của bọn tao sẽ không tha cho mày đâu".
Những kẻ khoác áo đen khác đều biến sắc, điên cuồng kêu lên, quay đầu định chạy.
"Ha ha".
Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm, chỉ quay đầu cười nói với Tần Thanh Uyển: "Tiểu Uyển, cậu tặng cho cháu một món đồ chơi nhé".
Nói xong, anh liền vỗ nhẹ vào nhẫn không gian.
Đột nhiên có một luồng ánh kiếm màu vàng kim nhảy ra từ trong nhẫn.
Luồng ánh kiếm đó phát ra tiếng thét dài tựa rồng ngâm, vô cùng thoải mái sung sướng, cứ như đã rất lâu không được xuất hiện, cuối cùng cũng đến lượt nó lên sàn.
Tần Thanh Uyển mở to mắt, cô bé thấy trong đó có một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim dài ba tấc, trên đó khắc hai chữ Phá Quân.
Cô bé còn đang nghĩ, một thanh kiếm nhỏ bằng ngón tay thì làm được gì?
Kiếm kêu lên một tiếng, sau đó thanh kiếm nhỏ vù một tiếng vạch ra, biến thành một luồng ánh kiếm vàng kim lướt qua không trung với tốc độ một phần nghìn giây, chém năm tên dị tộc còn lại thành hai nửa.
Nó còn đuổi theo tên dị tộc cuối cùng đang chạy trốn, chém gã thành hai nửa.
Nhưng tên Huyết tộc cuối cùng trước khi chết nói một câu làm Diệp Thành biến sắc.
"Diệp Thiên Quân, mày về muộn rồi, đệ tử cuối cùng của phái Sương Diệp chúng mày đã bị tộc tao tìm được rồi giết chết rồi!"
"Đi!"
Tay áo Diệp Thành cuộn lên, anh mang theo Tần Thanh Uyển biến thành một luồng sáng vàng kim bay về bên ngoài thị trấn Thanh Hoa.
Mà vô số khách khứa trong hội trường và các khán giả quan sát trên kênh trực tiếp đều ngẩng đầu nhìn về phía luồng sáng vắt ngang trời kia, trong lòng chấn động.
Họ biết rằng, kể từ hôm nay, một thần thoại vô địch ngày xưa đã trở lại rồi!
....!
Tuy Diệp Thành bay lên trời nhưng tất cả những hành động của anh