Trong không trung có tia sáng màu máu sắc bén xẹt qua, bay tới chỗ cổ họng Diệp Thành.
Người ra tay lại là người nằm ngoài dự đoán của mọi người, là Phong Linh vẫn luôn im lặng.
Lúc này, một Phong Linh vẫn luôn hào sảng trầm ổn trên mặt lại hiện lên sát ý và sự hận thù đến cùng cực.
Mắt cô ta đỏ ngầu, trong tay hiện ra một thanh đoản kiếm cấp linh bảo.
Cô ta gằn giọng quát lên:
"Tên họ Diệp kia, đền mạng cho ông nội tôi!"
Tuy đòn này khá bất ngờ, nhưng cho dù là Phong Linh của mười năm trước với thực lực đỉnh cao thì cũng không thể nào làm bị thương được một cọng lông của Diệp Thành chứ đừng nói là với thực lực bây giờ.
Thậm chí Diệp Thành còn chưa ra tay, Trình Hồng Quang đứng bên cạnh đã nhẹ nhàng tóm lấy thanh đoản kiếm đó, dùng lực một cái là thanh đoản kiếm đó đã rơi xuống đất.
"Cô là ai, sao dám ám sát Diệp Thiên Quân?!"
Anh ta lớn tiếng quát, ánh mắt lạnh lùng.
Diệp Thiên Quân là tia hy vọng cuối cùng của cả Hoa Hạ thậm chí là cả Địa Cầu.
Ai dám làm tổn thương đến Diệp Thành thì chính là kẻ thù, phải diệt trừ tận gốc mới được.
Nhưng Diệp Thành lại nhướng mày, nhẹ nhàng phất tay ý bảo Trình Hồng Quang thả ra, lạnh nhạt nói: "Cô phát điên cái gì vậy? Nếu không phải nể mặt Dương Lâm thì với hành động của cô, tôi đã một chưởng đập chết cô rồi".
"Ha ha, anh muốn giết thì giết đi, đừng có mà giả vờ giả vịt nữa, tôi không cần anh thương hại!"
Phong Linh vô cùng điên cuồng, cô ta cười lớn, không ngừng rơi nước mắt, nhìn trông như có thù hận thâm sâu với Diệp Thành.
Diệp Thành nghĩ mãi cũng không nghĩ ra mình đã tiếp xúc với Phong Linh lúc nào hồi xưa, không khỏi nói: "Chúng ta từng gặp ở đâu sao?"
Đây hiển nhiên là lời thoại kinh điển khi tán gái, nhưng Phong Linh lại hoàn toàn không để ý.
Mắt cô ta đỏ ngầu, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh dám quên sao, anh dám quên sao! Anh đã quên mười mấy năm trước anh đã sử dụng bạo lực như thế nào để ép ông nội tôi làm người hầu sao?!"
"Hửm?"
Diệp Thành nhíu mày, chợt hiểu ra: "Thì ra là thế, cô là cháu gái của tôn giả Bằng.
Chờ đã, ông nội cô ra sao rồi?!"
"Ông nội tôi?! Ông tôi vì phái Sương Diệp chó má các người mà đã chết trận trên con thú khổng lồ Lăng Tiêu rồi!"
Ánh mắt Diệp Thành lạnh đi, cúi đầu nhìn Tần Thanh Uyển: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thì ra năm đó tuy những người lãnh đạo cấp cao của phái Sương Diệp biến mất hết, nhưng vẫn còn tôn giả Bằng trấn giữ, nhất thời cũng sóng yên biển lặng, mãi đến khi môn phái lớn trong biển sao từ ngoại vực đến.
Tôn giả Bằng vốn là tôn giả của Vạn Yêu Môn, nhưng sáu năm trước trong số những kẻ tấn công phái Sương Diệp, Vạn Yêu Môn chính là mũi tấn công tích cực nhất.
Lúc đó vì để bảo vệ phái Sương Diệp mà tôn giả Bằng khổ công khuyên bảo, thậm chí không tiếc cúi đầu quỳ gối, nhưng những người trong tộc hoàn toàn không quan tâm mà trực tiếp đánh vào.
Cuối cùng bảy cường giả Nguyên Anh của Yêu tộc liên thủ giết chết tôn giả Bằng.
Sau đó phái Sương Diệp mới hoàn toàn mất đi trụ cột cuối cùng, từ đó sụp đổ tan rã.
Nghe Phong Linh khóc lóc nói, năm đó sau khi Yêu tộc giết tôn giả Bằng thì còn nuốt sạch cơ thể của lão, rút nguyên anh ra, rút gân cốt xuống, da toàn thân bị lóc sạch, chúng cười nói đây là kết cục của kẻ phản bội, phải lấy nguyên anh của lão đi luyện đan.
Diệp Thành nghe đến đây thì đôi mắt đỏ ngầu.
Tôn giả Bằng gần như có thể nói là không có giao tình với anh.
Đúng như Phong Linh nói, anh dùng bạo lực khiến lão phải phục tùng, tận sâu trong đáy lòng anh chưa từng tin tưởng lão.
Nhưng không ngờ anh mất tích lâu như vậy, lão lại luôn tận tụy che mưa chắn gió cho Sương Diệp lâu, cuối cùng chết trận.
Dù Diệp Thành là Tiên Tôn chuyển thế, kiếp trước đã trải qua vô số chuyện, là đại năng có tâm thái bình ổn lúc