Trong tiếng quát phẫn nộ của mọi người, sắc mặt Lý Việt Trạch càng lúc càng trắng bệch, hắn không chịu được nữa, quỳ rạp xuống đất.
Diệp Thành thì không hề để ý hắn, anh lạnh nhạt nói: "Trương Vũ Siêu, mày muốn đi đâu?"
Trương Vũ Siêu đang trốn trong đám người thấy lòng mình lạnh toát. Gã vốn định nhân lúc Diệp Thành xử lý Lý Việt Trạch mà len lén chuồn đi, nhưng không ngờ đã bị tóm ngay lập tức.
Mặt gã thoắt xanh thoắt trắng, vội vàng bò ra dập đầu nói: "Diệp Tiên sư, tôi biết sai rồi. Anh hào phóng độ lượng, xin hãy tha cho cái mạng nhỏ của tôi đi!"
Sắc mặt Diệp Thành lạnh nhạt, anh lạnh lùng nói: "Trên thế giới này không có bất cứ ai được sỉ nhục bố tao. Tao đã nói sẽ khiến Hải Thành này không còn nhà họ Trương, sao có thể nuốt lời được?"
Anh vừa dứt lời, Trương Vũ Siêu liền quỳ rạp xuống đất, ngay lập tức Mặt Sẹo cười gằn đi lên kéo gã xuống. Mà Thẩm Thiên Minh thì đi lên trước cung kính nói: "Diệp Tiên sư, chúng tôi đã truyền lời xuống dưới rồi, tin là chưa đến ba ngày, Hải Thành sẽ không còn nhà họ Trương nữa".
Diệp Thành gật đầu rất quyết đoán, tất cả mọi người có mặt thấy lòng mình lạnh toát. Nhà họ Trương cũng được coi là gia tộc danh giá của Hải Thành mà lại bị hủy diệt chỉ bởi một câu bâng quơ của Diệp Thành, đây là uy danh và quyền thế mạnh mẽ đến mức nào cơ chứ?
Nghĩ như thế, mọi người đều cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng Diệp Thành. Vừa nãy, tuy họ không có xung đột trực tiếp với vị Diệp Tiên sư này nhưng lại chứng kiến trò cười của anh, ngộ nhỡ anh truy cứu đến cùng, vậy thì chẳng phải là...
Xử lý nhà họ Trương vô cùng dễ dàng, Diệp Thành lại cúi đầu xuống nhìn Lý Việt Trạch, khóe miệng anh khẽ nhếch lên: "Bây giờ tôi phải xử lý anh thế nào đây?"
Lý Việt Trạch giật bắn người, hắn giãy giụa mấy cái nhưng sợ tới nỗi không dám ngẩng đầu lên. Hồng Ngũ gia đột nhiên chỉ vài hắn, thô lỗ cười to: "Mau nhìn xem, tên nhóc này sợ tới nỗi tè cả ra quần rồi!"
Đám người tập trung nhìn kỹ, quả nhiên thấy quần hắn ướt đẫm, mùi tanh tưởi bay ra khắp nơi thì cười ầm lên. Lý Việt Trạch và ông bố Lý Hạo của mình bò trên đất, vừa nhục nhã vừa sợ hãi, nước mắt rơi như mưa, họ cảm thấy đời mình coi như xong.
Diệp Thành nhếch môi, khinh thường nói: "Loại người này, giết hắn cũng làm bẩn tay tôi".
Mọi người nghe vậy thì nhao nhao phụ họa. Các ông lớn chẳng thì đương nhiên chẳng coi một Lý Hạo nhỏ bé ra gì. Diệp Tiên sư muốn giết thì tiện tay giết là xong. Diệp Tiên sư lười chẳng buồn để ý thì tất nhiên họ cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.
"Cảm ơn Diệp Tiên sư, cảm ơn Diệp Tiên sư!"
Lý Hạo nghe vậy thì giật bắn mình, ông ta quỳ trên đất liên tục dập đầu cho đến khi máu chảy be bét. Lý Việt Trạch nằm rạp trên đất thấy bố mình như vậy thì vừa sốt ruột vừa tức giận, hắn thấy mình không thở nổi, liền ngất đi.
Tất nhiên Diệp Thành sẽ không để ý đến hạng người này, anh chỉ kéo bố ra bên cạnh mình, cười nói: "Bố à, con trai không làm bố mất mặt chứ?"
Diệp Niệm vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Vừa nãy ông ấy bị Tất Tịnh Hồng chặn họng tới nỗi không nói nổi nên lời, bà ta cười nhạo hai bố con ông ấy cả đời này đều là kẻ vô dụng. Nhưng chỉ thoáng cái, con trai ông ấy đã là người có quyền lớn được vạn người kính ngưỡng, khiến bà ta không với nổi!
"Được, được! Con trai ngoan!". Diệp Niệm rơm rớm nước mắt, kích động tới nỗi bật thốt ra: "Nếu mẹ con nhìn thấy cảnh này thì tốt biết mấy".
Diệp Thành nghe vậy thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, anh và bố luôn nương tựa vào nhau mà sống. Còn về mẹ, bố luôn nói lúc sinh anh, bà bị khó sinh rồi mất, còn cụ thể thế nào thì bố anh đều giấu giấu giếm, không rõ ràng.
Hôm nay xem ra bố vẫn luôn nhớ đến mẹ, còn về việc mẹ mất tích, chắc chắn ẩn chứa bí mật lớn!
Bây giờ người nhiều, ăn nói lung tung, thế nên anh không định hỏi. Lúc anh chuẩn bị đưa bố đi thì ba người nhà họ Bạch lại mặt dày sáp tới.
Người đầu tiên nói là Tất Tịnh Hồng, bà ta nở nụ