Không hề để ý đến Bạch Tiểu Huyên ngơ ngẩn đứng đó, vẻ mặt đau khổ, anh nói với các ông lớn mấy câu rồi đưa bố trở về biệt thự Vân Đỉnh.
Thấy ngôi biệt thự xa hoa lẫn trong mây mù, Diệp Niệm kinh ngạc nói: "Thành Nhi, hóa ra những gì con nói là thật à?"
Diệp Thành cười nói: "Bố, con đã bao giờ lừa bố đâu".
Thẩm Minh Nhan đứng bên cạnh vội vàng đi lên cười nịnh nọt: "Căn biệt thự này là do ông cháu tặng cho anh Diệp, chú có thích không ạ?"
Diệp Niệm nghe vậy thì sững sờ, ừ vài tiếng lấy lệ, khi vào biệt thự thì lập tức nghiêm khắc nói: "Thành Nhi, con đi vào phòng với bố, bố có chuyện muốn nói với con".
Diệp Thành luôn cao ngạo đứng trên người khác giờ trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn trước mặt bố. Anh ngoan ngoãn đi theo Diệp Niệm vào phòng. Vừa đóng cửa là Diệp Niệm đã sầm mặt xuống, nói:
"Thành Nhi, con nói thật cho bố biết, tất cả những chuyện này là sao vậy?"
Diệp Thành nói với vẻ vô tội: "Con nói với bố hết rồi mà, con dùng y thuật cứu sống Thẩm Thiên Minh, thế nên ông ta mới tặng biệt thự cho con".
Diệp Niệm quát: "Ăn nói vớ vẩn, con có bản lĩnh gì chẳng lẽ bố không biết à? Bố cũng đã từng nghe nói về danh tiếng của Thẩm Thiên Minh rồi, ông ta đâu phải nhà từ thiện!"
"Hôm nay con có tác dụng với ông ta, ông ta tươi cười chào đón con, ngộ nhỡ có một ngày ông ta nhận ra con không còn giá trị lợi dụng thì sợ là..."
Tuy Diệp Niệm thật thà không giỏi ăn nói nhưng trong lòng ông hiểu rõ tất cả. Ông chỉ sợ con trai ông mờ mắt trước những lời ca tụng của các ông lớn Giang Thành. Khi ý đồ của đối phương lộ rõ ra thì con trai ông sẽ không thể từ chối được!
Nghe bố cứ lải nhải mãi không thôi, trong lòng Diệp Thành thấy rất ấm áp. Kiếp trước tuy anh là Tiên Đế tôn quý, nhưng không một ai hiểu lòng anh, cuối cùng anh rơi vào kết cục cả đời cô độc. Không ngờ sống lại trở về lại có thể cảm nhận được tình yêu bao la như trời bể của bố!
Anh lẳng lặng lắng nghe. Khi bố nói mệt rồi anh mới lấy Tử Vân Đan ra, cười đưa cho bố: "Bố, bố ăn cái này đi".
Diệp Niệm tò mò nhìn Diệp Thành, nói: "Đây là gì thế? Thằng nhóc này, từ bé con đã thích đi mày mò mấy thứ linh tinh rồi".
Nói như vậy nhưng ông ấy cầm lấy Tử Vân đan không chút do dự. Đối với con trai, ông ấy hoàn toàn tin tưởng.
"Đây...đây là?"
Rất nhanh sau đó, Diệp Niệm kinh ngạc mở to mắt. Tuy Tử Vân Đan chỉ là đan dược cấp thấp nhưng thứ được Tiên Đế nhớ đến sao có thể là thứ bình thường được? Phải biết là lúc đó Diệp Thành có cơ thể người phàm mà chỉ cần dùng một viên Tử Vân Đan là đã đủ để thay da đổi thịt!
Rất nhanh sau đó, trong cơ thể Diệp Niệm liền phát ra tiếng nổ đôm đốp, da ông ấy chảy ra mồ hôi đen, nước bẩn, thối vô cùng.
Quá trình thay da đổi thịt này theo lý thuyết thì vô cùng đau khổ nhưng sao Diệp Thành có thể để bố mình chịu khổ được? Anh vội vàng đi lên phía trước truyền linh khí vào cơ thể bố, vận chuyển nó đi trong cơ thể một vòng để giúp bố tôi luyện cơ thể.
Đồng thời, Diệp Thành cũng sử dụng pháp thuật để Diệp Niệm thiếp đi, tôi luyện cơ thể thành công trong tình trạng ông ấy không hề hay biết.
Mãi hồi lâu sau, Diệp Niệm mới mở hai mắt ra. Ông ấy cảm thấy cơ thể mình khỏe mạnh phấn chấn hẳn lên thì không khỏi kinh ngạc.
Diệp Thành nhân cơ hội nói: "Đây chính là lý do họ tôn kính con. Những ông lớn quyền cao đức trọng kia đều coi trọng sức khỏe. Pháp thuật cổ này con ngẫu nhiên học được từ một quyển sách, bây giờ bố cảm thấy thế nào?"
Diệp Niệm liên tục gật đầu cười nói: "Tốt, tốt lắm! Pháp thuật này của con quả thật là thần kỳ, ngay cả vết thương cũ thời bố đi lính cũng khỏi