"Nếu không phải ban đầu bà nhằm vào Diệp Thành thì chúng ta sẽ rơi vào cảnh như ngày hôm nay sao?". Bạch Thư Hòa không thể chịu được nữa liền tức giận quát lên. Nhưng khi nhìn thấy Bạch Tiểu Huyên ngơ ngẩn như mất hết hồn vía thì không khỏi đau lòng.
"Thôi bỏ đi bỏ đi, chúng ta mua ít quà rồi mặt dày đi xin ông Diệp. Bà góp chút sức đi, tôi nhớ là ông ấy thích ăn măng hầm muối, bà làm một ít đưa qua đó để tôi với ông ấy nhắm rượu".
Tất Tịnh Hồng vội vàng gật đầu đồng ý, không dám làm mình làm mẩy nữa. Thấy bố mẹ đều đi vào nhà bếp bận bịu, Bạch Tiểu Huyên vẫn chẳng có phản ứng gì.
Trong đầu cô ta chỉ còn lại câu mà Diệp Thành nói - "Cô xứng sao". Trừ việc hối hận, cô ta thấy vô cùng khó hiểu nghi ngờ.
Vì sao, dựa vào cái gì! Rõ ràng hai tháng trước vẫn ngu ngốc bám theo sau đít cô ta, vẫy đuôi như con chó lấy lòng chứ, còn chẳng dám to tiếng lấy một câu.
Nhưng giờ anh đã là người đứng đầu Giang Thành, thống lĩnh kẻ mạnh tứ phương. Người người kính ngưỡng anh rồi sinh lòng sợ hãi, anh nhảy vọt lên biến thành rồng!
Cô ta đã chơi với Diệp Thành từ nhỏ đến lớn nên đã hiểu quá rõ. Rõ ràng tính cách, gia thế, học hành, thủ đoạn...của người này chỉ có thể hình dung bằng hai chữ "bình thường", sao có thể thoáng cái đã trở nên xa với tới nỗi cô ta chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn chứ?
Bạch Tiểu Huyên ngơ ngẩn ngồi trên ghế sofa, cô ta vô thức nói: "Bố, mẹ, hai người nói xem, liệu có cách gì có thể khiến một người lên như diều gặp gió chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế không?"
Cô ta vừa dứt lời thì Bạch Thư Hòa và Tất Tịnh Hồng cũng sững sờ. Bạch Thư Hòa suy nghĩ kỹ lại, nói: "Rất khó, đặc biệt đây cũng không còn là lên như diều gặp gió nữa mà là xưng hùng cả một tỉnh, áp đảo các ông lớn kiêu ngạo ngang tàng thì sao có thể dễ dàng được?"
"Trừ khi..."
Bạch Tiểu Huyên vội vàng truy hỏi: "Trừ khi cái gì?"
"Trừ khi là gia tộc cổ xưa của Yên Kinh". Bạch Thư Hòa nói rất chắc chắn: "Giống như chỗ dựa sau lưng nhà họ Thẩm vậy, nhà họ Từ ở Yên Kinh. Gia tộc kiểu đó có truyền thừa hơn trăm năm, có tích lũy thâm sâu, người tài lớp lớp, thực lực sâu không lường được, thậm chí có gia tộc còn là đời sau của những người có công trong việc dựng nước..."
"Thế lực của những gia tộc đó khiến người khác không thể tưởng tượng nổi. Cũng chỉ có họ mới có thể khiến một người thay da đổi thịt, bay vọt lên thành bá chủ một tỉnh!"
"Chẳng lẽ Diệp Thành chó ngáp phải ruột nên vớ được nhà họ Từ ở Yên Kinh?"
Bạch Tiểu Huyên vừa sốt ruột, vừa tức giận, vừa hối hận. Cô ta thấy bố đã làm xong măng hầm muối thì vội vàng ăn diện trang điểm rồi đi theo bố mẹ ra ngoài.
Mãi đến khi đi xuống tầng, Bạch Thư Hòa mới bối rối nói: "Hình như chúng ta...không biết Diệp Thành sống ở đâu".
Đôi mắt Tất Tịnh Hồng xoay chuyển, sau đó bà ta nói: "Chắc là biệt thự trên núi Vân Đỉnh trước đó cậu ta từng nói".
Nói đến đây, bà ta không khỏi cảm thấy xấu hổ. Trước đây lúc Diệp Thành nói điều này, Tất Tịnh Hồng còn cười nhạo người ta, kết quả là thoắt cái đã mặt dày đến tận cửa xin lỗi, có thể nói là vật đổi sao dời.
Cả nhà họ Bạch lái xe, rất nhanh, họ đã đến chân núi Vân Đỉnh, nhưng lúc họ tìm biệt thự của Diệp Thành thì gặp phải rắc rối...
Thì ra không biết từ bao giờ, núi Vân Đỉnh đã bị sương mù trắng xóa bao phủ. Sương mù trông có vẻ rất mỏng nhưng đi vào lại không thấy rõ mọi vật xung quanh. Ba người đi tới đi lui, rồi lạc luôn trong đó không tìm thấy đường nữa.
Ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Các người là ai, đến biệt thự của Diệp Tiên sư làm gì?"
Ba người ngẩng đầu nhìn thì thấy