Nghe được tin báo,Nhậm Đình lập tức rời khỏi phủ. Trong khi đó,Bạch Thụy lại nhàn nhã ngồi thưởng thức hết ly trà. Y biết Lã Thụ đang ở đâu. Thương thế của cô hiện tại đang khá nghiêm trọng,chắc vẫn chưa đi được xa. Một lát nữa,y đi vẫn chưa muộn.
- Ca,huynh tính gây lộn với Nhậm Đình thúc sao? Mẫu thân mà biết huynh tùy tiện xuất cung,còn gấu rối vương phủ,chắc chắn sẽ nổi giận. Bây giờ huynh theo muội về tạ tội.
- Không gấp. Chuyện ta xuất cung,không phải do con nha đầu ngốc muội tự ý làm càn?
- Ca,muội chỉ tò mò người khiến huynh tâm trí đảo loạn là ai? Cô nương ấy rốt cuộc có thân thế thế nào mà ngay cả Nhậm Đình thúc cũng để tâm?
- Một xú nha đầu.
- Xú nha đầu? - Tịnh Minh ngây người hỏi - Ể...huynh...ta chưa hỏi xong...đừng chạy chứ..
Tịnh Minh còn chưa gỡ rối được thắc mắc thì Bạch Thụy đã biến mất,chỉ để lại một con hạc truyền tin. Tịnh Minh thở hắt. Sao cuối cùng nàng lại là người trung gian thay huynh ấy gánh tội. Mang con hạc này về,mẫu thân chắc chắn sẽ cả hậu cung sống không yên. Ca,huynh thật biết cách làm khổ người khác a.
.....................................................................
- Ai nói cho ta biết núi Khổ Oa ở đâu không? Sao ai cũng phớt lờ ta?
Lã Thụ ngồi ôm lấy tấm lệnh bài. Cô bật khóc ngồi trước cửa tiệm thuốc. Gia gia đi mất rồi. Cô đã tới muộn. Gia gia chỉ để lại cho cô một tín vậy và nói cô đến núi Khổ Oa tìm người. Nhưng cô hỏi hết người này tới người khác,họ đều lướt qua,thậm chí có kẻ còn bày ra vẻ mặt sợ hãi,tránh cô như tránh tà. Tại sao chứ? Cô chỉ muốn gặp gia gia mà thôi.
- Gia gia,Tiểu Thụ phải đi đâu để tìm người? Tiểu Thụ nhớ gia gia...Hức...Tiểu Thụ muốn ăn cơm gia gia nấu...
- Theo bản vương.
Giọng Bạch Thụy trầm trầm từng chữ rót vào tai cô. Lã Thụ nhanh chóng lau hết nước mắt sau đó đứng dậy.Cô cố tình dùng đầu đập vào dưới cằm của y. Đơn giản là cô