Edit: Lacey
Sau khi nói xong câu đó, trong lòng Chu Du có chút thấp thỏm.
Nếu tên này nói không cần thì sao?
Đến lúc đó hảo tâm lại trở thành lòng lang dạ thú, cô sẽ rất mất mặt.
Đặc biệt là sau khi cô nói lời này thì Tôn Hoài Cẩn không lập tức đáp lại, Chu Du xấu hổ đến mức hai tai đều ong ong, thiếu chút nữa liền dơ tay lên.
May mà tiếng cười của Tôn Hoài Cẩn vang lên, chậm một nhịp nữa thôi là cô đánh người rồi:"Thế thật cảm ơn em.
"
Anh không cười lớn, chỉ khinh khinh phiêu phiêu vài tiếng đã khiến cho trái tim của Chu Du mềm mại một cách khó hiểu.
Cô vừa mới ngẩng đầu định trừng anh, thuận tiện đưa anh một câu Cười cái rắm liền cảm giác được giữa hai chân buông lỏng, cả người bị kéo ra khỏi bàn học, thay đổi phương hướng, đưa lưng về phía Tôn Hoài Cẩn.
Áo ngủ của tiểu cô nương còn treo trên cánh tay, sau tấm lưng mảnh khảnh là xương hồ điệp xinh đẹp như ẩn như hiện, Tôn Hoài Cẩn đem quần ngủ cùng quần lót bên trong kéo xuống cùng một lúc, cầm lòng không đậu mà hôn lên cổ cô, xoang mũi phun ra nhiệt khí kích thích dây thần kinh ẩn dưới da của Chu Du, làm cô nổi lên một tầng da gà.
Tôn Hoài Cẩn dẫn cô lùi lại một bước, mông hơi chổng lên, chính Chu Du cũng không dám quay ra đằng sau nhìn, đôi mắt chỉ có thể gắt gao mà nhìn chằm chằm ống đựng bút trên bàn học.
Rất nhanh, một vật thể hình trụ cứng rắn lại nóng bỏng đỉnh vào khe hở sau chân cô.
Trước đây cô đã từng cảm nhận nó bằng tay, tuy lúc ấy cũng cảm giác được sự căng cứng, nhưng hiển nhiên là không giống như lúc này dùng chân cảm nhận.
Quy đầu chậm rãi theo phần đùi trong bóng loáng chen vào tới, cô có thể cảm giác được đùi mình bị đẩy ra hai bên, tiểu huyệt giữa hai chân cũng bị đỉnh đến mở ra để cho con quái vật khổng lồ kia ma sát, nghiền đi qua.
Tiểu cô nương hít hà một hơi, trong thâm tâm đã bắt đầu hối hận mình không nên chủ động đưa ra yêu cầu cho anh mượn chân dùng.
Nhưng chuyện này cũng không thể đổ hết lỗi cho cô được, mấy cái AV Lý Triệt Triệt cho cô xem, thời điểm nữ chính cho nam chính dùng chân của mình, hoàn toàn không cần dùng đến tay cho nên Chu Du theo bản năng liền đem chân giao phó cho cái tên đang đứng đằng sau mình.
Hiện tại so với chân giao, Chu Du càng cảm thấy chính mình như đang dùng nơi riêng tư kẹp thứ đồ kia của Tôn Hoài Cẩn, cảm giác tê dại khi anh lần đầu ra vào không ngừng cho đến giây cuối cùng làm cô không dám tưởng tượng chờ một lát nữa Tôn Hoài Cẩn thật sự động thì sẽ là quang cảnh như thế nào.
"Tôn Hoài Cẩn! Anh lát nữa! chính là! " Cô hối hận, Chu Du cảm thấy cái loại ngu xuẩn thiện lương của chính mình sớm hay muộn cũng sẽ có ngày hại chết chính mình, "Anh lát nữa có thể làm nhẹ nhàng không, đi xuống một chút! đừng, đừng dán vào em được không?"
Tôn Hoài Cẩn đi đến một bước này ít nhiều anh vẫn tương đối khắc chế, tự chủ kinh người, bằng không sợ là vừa mới tiến vào đã rẽ vào một góc khác rồi.
Hiện tại vừa nghe Chu Du đưa ra cái yêu cầu vô lý đừng dán