Edit: Lacey
Chu Du ngay sau đó liền cảm nhận được động tác của người phía sau nhanh dần lên.
Quy đầu sắc bén không ngừng mà ma sát với đùi cô, ra ra vào vào đem cặp chân vốn mềm mại bóng loáng nay đều bị bôi một tầng d*m thủy trơn trượt.
Cô nghe được tiếng nước khi dương v*t cọ xát với da thịt, eo liền có chút nhũn ra.
Cái đồ vật kia của Tôn Hoài Cẩn thật là nóng đến kinh người, Chu Du cũng không biết rốt cuộc là bởi vì da ở chỗ riêng tư của cô mỏng manh, hay do cảm giác ở tay của cô quá kém mà lúc đó dùng tay tuốt cho anh cũng không mang lại cảm giác mãnh liệt như bây giờ.
"Hừ! ưm! " Chu Du quay đầu lại nhìn Tôn Hoài Cẩn rũ mắt, môi mỏng hơi mím, lông mày nhíu chặt, xung quanh tròng mắt bắt đầu đỏ lên.
Anh đúng là nghẹn đến mức không thoải mái, không biết có phải do anh không nắm rõ phương pháp chân giao, tất cả lực chú ý đều bị nơi riêng tư không một mảnh vải của thiếu nữ hấp dẫn, mỗi một lần anh rút ra đều là một lần thử thách ý trí.
Hai người cứ như vậy thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, bộ phận sinh dục tư mật nhất không có cái gì ngăn trở ở giữa, chặt chẽ mà dán ở bên nhay, mà anh lại chỉ có thể dùng chân của cô.
Loại cảm giác này làm anh điên mất, đặc biệt là người con gái này còn là người mà anh thích.
Nhưng Chu Du hiển nhiên không nhìn ra sự ẩn nhẫn của Tôn Hoài Cẩn, quay đầu lại, trong tiếng nước vang lên không ngừng, hỏi một vấn đề mà Tôn Hoài Cẩn cả đời này khó mà quên được:
"Anh sẽ không! sướng đến khóc đi?"
"! "
Tôn Hoài Cẩn cảm thấy nếu chính mình thực sự có ngày nào đó muốn khóc thì chắc chắn là bị Chu Du làm cho tức đến phát khóc.
Anh hít sâu một hơi, tay bóp eo cô, nảy sinh ác độc mà hướng giữa hai chân của cô đâm một cái, mang ý trừng phạt nói:
"Em nói cái gì?"
Chu Du cũng không ngốc, vừa nhìn liền biết Tôn Hoài Cẩn không cao hứng, nên nhanh chóng bồi thêm một câu:"Anh đừng xấu hổ, hai ta có phải người xa lạ đâu! "
Có thể nói là bồi tiểu thiên tài.
Tôn Hoài Cẩn tức giận đến không còn lời nào để nói, từ bỏ việc thương tiếc với cô, hung hăng mà trừu động lên.
Anh dùng lực, người nhanh nhất cảm nhận được đương nhiên là Chu Du rồi, lực ma sát chỗ tiểu âm đế cùng hai cánh hoa ngày càng tăng lên, cảm giác tê dại lan tràn khắp thân thể giống như muốn nổ tung, nhân tiên mang đi lực chống đỡ cuối cùng ở phần eo của cô.
"Ô! anh làm gì! "
Tay của cô gái vẫn còn chống trên mặt bàn, phần eo lại sụp xuống, áo ngủ bị động tác của anh làm cho tung bay trong không khí, dưới eo là một cặp bánh bao trắng nõn lúc ẩn lúc hiện.
"Làm gì?"
Tôn Hoài Cẩn giọng khàn khàn lặp lại câu hỏi của cô, ngón cái niết ở phía trên eo cô, vô thức qua lại vuốt ve làn da trắng như sứ.
"Thao em.
"
Hai chữ đơn giản làm Chu Du như bị sét đánh, cô không nghĩ loại người như Tôn Hoài Cẩn sẽ nói ra lời nói thô tục như thao, lại ngoài ý muốn người này nói lời thô tục mà vẫn mang một cổ hương vị