Edit: Lacey
Tháng Giêng đã từng là tháng mà Chu Du thích nhất.
Bởi vì sinh nhật của cô vào cuối tháng, gần với Tết âm lịch, Ngô Tú Trân những năm gần đây đều không bận việc gì nên có thể ở nhà cùng Chu Du trải qua ngày sinh nhật.
Từ khi cô có ký ức đến khi mười tuổi, mỗi một lần sinh nhật đều có ba mẹ bên cạnh, ba người cùng nhau trải qua.
Nhưng sau đó Ngô Tú Trân càng ngày càng bận, nghỉ phép cũng không theo quy luật.
Nhà của ba con càng ngày càng lớn, cơ sở vật chất cũng càng ngày càng tốt, duy chỉ có thời gian đoàn viên càng ngày càng ít đi.
"Du Du, đừng buồn, mẹ con bận việc thì còn có ba ba mà, con muốn ăn gì ba ba cũng đưa con đi, muốn mua cái gì ba cũng có thể mua cho con, ba không thiếu tiền!"
Mỗi năm ba ba đều nói với cô như vậy, Chu Du cũng luôn cười gật đầu, sau đó hai người liền làm bộ không có gì xảy ra, vui vẻ cùng nhau đi dạo trung tâm mua sắm, mua quần áo mới, đi ăn nhà hàng.
Nhưng cô cảm thấy là ba ba của cô cũng biết là mẹ cô căn bản không phải bận công việc, bà ấy lúc đó hẳn đang chơi đùa với tiểu tình nhân của mình rồi.
Chân tướng sự việc đối với hai cha con cô quá tàn nhẫn, cha con hai người đều không muốn đối mặt với nó, nên chỉ còn cách vẽ ra một khung cảnh yên bình giả tạo.
Đảo mắt kỳ nghỉ đã qua đi, kỳ thi cuối kỳ đã gần ngay trước mắt, Chu Du bởi vì lần kiểm tra trước biểu hiện rất xuất sắc nên lần này lão Vương kỳ vọng rất cao ở cô, ba ngày hai bữa gọi cô vào văn phòng khích lệ.
Trạng thái của Chu Du vẫn còn rất kém, nghĩ đến những bộ trò chơi của mình chết một cách oan uổng liền không nhấc nổi tinh thần, nhưng mặt khác cô cũng cảm thấy có lỗi với lão Vương, cứ như vậy mà trải qua nửa tháng.
Một ngày thứ sáu nọ, sau khi ra khỏi lớp tự học buổi tối, cô ngoài ý muốn phát hiện người đến đón mình không phải là tài xế mà là Ngô Tú Trân đích thân đến.
Bà ấy lái xe riêng của mình tới, Chu Du ngay từ đầu cũng chưa nhận ra, cô ngồi xổm ở ven đường đợi nửa ngày mới nhìn thấy Ngô Tú Trân dừng xe trước mặt cô, thời điểm hạ cửa xe xuống trên mặt có chút tức giận:"Con nhóc chết tiệt, xe của mẹ con mà cũng không nhận ra à!"
Chu Du muốn nói mình đúng thật không biết, mẹ mấy năm rồi có đến đón con đâu, nhưng nghĩ nghĩ lại vẫn mở cửa ra ngồi lên xe, giọng điệu ỉu xìu:"Sao mẹ lại tới đây?"
"Biết con còn trách mẹ vì mấy cái trò chơi ý, con nhóc chết tiệt, tiểu bạch nhãn lang." Ngô Tú Trân chính là như vậy, cho dù biết mình đuối lý cũng sẽ không thừa nhận, giống như bây giờ đối với cô cũng đã là nhượng bộ rất lớn rồi.
"Cuối tháng này là sinh nhật con, mẹ chở con đi xem quà sinh nhật, bảo đảm con nhìn xong chắc chắn sẽ quăng mấy cái trò chơi kia ra sau đầu."
"..."
Sao có thể quên được chứ...
Ngô Tú Trân vĩnh viễn cũng sẽ không biết, những cái trò chơi đó không phải lí do chân chính khiến cô suy sụp, mà là sự không tôn trọng của bà.
Nhưng cô không có khả năng nói mấy lời đạo lý này với Ngô Tú Trân, chỉ lẳng lặng ngồi một bên nhìn dãy phố không ngừng lướt qua.
Ngô Tú Trân lái xe trở lại nội thành, dừng tại một tiểu khu ở trung tâm thành phố.
Bà đại khái là có niềm tin mãnh liệt là Ngô Tú Trân sẽ thích nơi này, dọc theo đường đi còn ngâm nga mấy câu hát, dẫn Chu Du vào một trong những tòa nhà, đi thang máy lên tận tầng 18.
"Con nhìn giao thông nơi này đi, ra khỏi tòa nhà này là ga tàu điện ngầm và một khu trung tâm thương mại, cái gì cũng có, nơi đây mới là nơi tấc đất tấc vàng chân chính của Tế thành." Ngô Tú Trân chân đi giày cao gót dẫm lên nền gạch men sứ dưới chân, quay đầu lại nhìn con gái đang tỏ ra ngơ ngác của mình:"Lại đây, thất thần cái gì vậy?"
Chu Du theo Ngô Tú Trân vào cửa, "Mẹ mua nhà mới hả?"
"Đúng hơn là mua nhà cho con, trên giấy tờ đứng tên con." Ngô Tú Trân tràn đầy tự tin nhích người sang một bên để Chu Du có thể nhìn rõ cả căn nhà, "Con nhìn cái ban công này xem, toàn bộ Tế thành đều ở dưới chân của con."
Năm tháng giống như không hề lưu lại chút dấu vết nào trên gương mặt của bà, mà nói đúng hơn là ban cho Ngô Tú Trân sự thành thục.
Bà kiêu hãnh giơ tay vén mái tóc dài xõa ngang vai ra sau vành tai, chìa khóa treo lủng lẳng trên ngón tay trỏ, đưa đến trước mặt Chu Du.
"Quà sinh nhật 18 tuổi, con vui không? Có phải tốt hơn mấy cái