Edit: Lacey
Chu Du mặc dù từ nhỏ vẫn luôn cảm thấy ba cô & quá mức hiền lành dễ nói chuyện, ngoài miệng cô thường xuyên bất bình thay ông nhưng trên thực tế thì Chu Du cũng bị ảnh hưởng bởi &, ở trong tiềm thức của cô vẫn nghĩ sẽ có một ngày mẹ cô chịu trở về với gia đình, trở lại bên người bọn họ.
Thẳng đến hôm nay khi Ngô Tú Trân thừa nhận ý muốn ly hôn thì Chu Du mới nhận ra cả ba cô lẫn cô đã nghĩ quá sai rồi.
Cô đi xuống lầu, ra khỏi thang máy, lại đi vòng quanh bên ngoài công viên hồi lâu cuối cùng mới tìm một góc không có người ngồi xổm xuống, hai mắt đỏ hoe.
Cô không hiểu, cô thực sự không biết & có chỗ nào không tốt, có chỗ nào thua kém đàn ông ngoài kia chứ.
Ở trong lòng cô, ba cô chính là người ba tốt nhất thế giới, người chồng tốt nhất thế giới, ông ấy đã làm mọi thứ có thể chỉ để Ngô Tú Trân có thể chuyên tâm lang bạt bên ngoài xã hội.
Đừng nói xã hội 20 năm trước, cho dù có là xã hội ngày nay thì tìm được người đàn ông giống & không phải là chuyện dễ.
Ông ấy đã trả giá vì gia đình 20 năm nay, vì cái gì đến cuối cùng lại rơi vào kết cục thê ly tử tán, dựa vào cái gì, vì cái gì!?
Lúc này Chu Du giống như không cảm nhận được sự đau rát do cái tát kia mang lại, cô chỉ cảm thấy đau lòng, đau lòng thay cho &, đau lòng vì 20 năm ông đã phải trả giá quá nhiều.
Cô gái bé nhỏ ngồi xổm trong một góc xó xỉnh khóc đến xé lòng, khóc đến không thở nổi.
- --
Ở một chỗ khác, Tôn Hoài Cẩn và Đặng Dạ Tư bước ra khỏi thư viện, đàn ông tuổi này lượng cơm ăn rất nhiều, đặc biệt là Đặng Dạ Tư, mỗi lần xuống canteen mua cơm, mở miệng liền gọi bốn phần, quả thực là đã khiến Từ Tử Thịnh há hốc mồm, dùng một loại ánh mắt như đang nhìn thấy heo nhìn anh ta.
Hai người ăn cơm tối xong lại học gần ba giờ đồng hồ, Đặng Dạ Tư bị gió lạnh thổi qua, cảm thấy bốn phần cơm tối nay giống như đã bốc hơi, đói đến mức tưởng như đã mấy ngày không được ăn cơm vậy.
"Lão Tôn, lại cùng tôi đi ăn cơm đi, tôi lại đói bụng rồi.
"
Phương hướng anh ta chỉ là phố ẩm thực, Tôn Hoài Cẩn có chút câm nín mà nhìn anh ta, nhưng sau đó