Edit: Lacey
Chu Du nghe lời Tôn Hoài Cẩn tìm một quán KFC ở gần vào tránh gió, sẵn tiện chờ anh đến.
Tuy rằng anh bảo cô gọi trước một ly đồ uống nóng nhưng Chu Du một chút cũng không muốn ăn, ghé vào trên bàn, không nâng nổi nửa điểm tinh thần.
Cô hiện tại chỉ muốn biết tên đàn ông chó má làm Ngô Tú Trân hạ quyết tâm ly hôn với Chu Đạt Sinh là ai.
Là Tôn Hoài Cẩn sao?
Hình như không phải.
Cô vừa mới gọi điện hỏi qua Chu Đạt Sinh, Ngô Tú Trân còn chưa về nhà, rất có khả năng là đi tìm tình nhân, nhưng Tôn Hoài Cẩn hiện tại còn đang trên đường tới đây, không có khả năng có thời gian gặp mặt Ngô Tú Trân.
Lại là người mới sao?
Thời điểm ý tưởng này xuất hiện trong đầu Chu Du, cô đã không còn thấy ngoài ý muốn nữa.
Ngô Tú Trân đổi đàn ông giống như thay quần áo vậy, hai mươi mốt tên trước đó chỉ dừng lại ở những người cô biết, nhưng chắc chắn càng có nhiều tên đến tư cách xuất hiện trước mặt cô cũng không có.
Ý thức được điều này Chu Du cảm thấy mình thật thất bại, cô không biết trước đây cô lấy đâu ra tự tin cho rằng chỉ cần bắt được Tôn Hoài Cẩn thì Ngô Tú Trân sẽ không nhắc lại chuyện ly hôn nữa.
Tôn Hoài Cẩn rất nhanh đã tới, thời điểm bước vào cửa thì tóc anh đã bị gió thổi tán loạn, thở hổn hển.
Chu Du nhìn thoáng qua bên ngoài mới phát hiện xung quanh không có chỗ đỗ xe, cũng không biết anh đem xe đỗ ở đâu rồi chạy tới đây nữa.
"Tôi mua cho em một ly đồ uống nóng.
" Anh không trực tiếp hỏi sao lại thế này mà lướt qua cái bàn trống không trước mặt Chu Du, lập tức cất bước đến quầy order.
Ánh mắt của Chu Du không tự giác mà đuổi theo bóng dáng anh, nhìn anh cầm hóa đơn, tiếp nhận khay từ trên tay nhân viên, ở trên ngoài hai ly đồ uống nóng thì còn có hai cái bánh tart trứng và một phần gà popcorn cỡ đại.
"Thời điểm tâm tình không tốt thì nên ăn đồ ngọt với đồ chiên rán.
"
Anh ngồi xuống bên cạnh Chu Du, đem trà sữa nóng và bánh tart đẩy đến trước mặt Chu Du, nhìn tiểu cô nương đã khóc đến hai mắt đỏ bừng không khỏi đau lòng mà sờ sờ đầu cô.
"Tôi biết ở gần đây có một chỗ rất vui ở gần đây, lát nữa sẽ dẫn em đến.
"
Chu Du vốn dĩ không muốn ăn, cũng không muốn nói chuyện, nhưng cô cũng không muốn làm Tôn Hoài Cẩn quá lo lắng, chỉ có thể miễn cưỡng ăn xong một cái bánh tart trứng, lại uống thêm mấy ngụm trà sữa.
"Tôn Hoài Cẩn, ba mẹ anh! còn ân ái không?"
Cô không hiểu rõ tình huống của nhà Tôn Hoài Cẩn, trước đó là vì không hiếu kỳ, sau lại bởi vì chưa tìm được thời cơ thích hợp.
Hiện tại cô đột nhiên đặc biệt muốn biết, Tôn Hoài Cẩn lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như thế nào, ba mẹ anh là người như thế nào.
"Họ là bạn đại học, sau đó lại cùng nhau thi lên thạc sĩ, ở bên nhau rất nhiều năm mới lãnh chứng kết hôn, cảm tình vẫn luôn rất ổn định.
"
Tôn Hoài Cẩn kết hợp câu hỏi của cô với câu nói trong điện thoại lúc nãy kia thì cũng đại khái hiểu được vấn đề của cô.
Anh khe khẽ thở dài, duổi tay đem bé con ôm trong ngực, miêu tả tình huống gia đình của mình cho cô:"Ba mẹ của tôi đều rất hiếu thắng, đều không muốn thừa nhận năng lực của mình không bằng người kia cho nên vẫn luôn tranh đua, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được vài lần, cho nên cảm tình của bọn họ tuy không tồi nhưng khi hai người họ gặp nhau chưa từng mang tôi đi cùng.
"
Thời thơ ấu của anh cũng không vô ưu vô lự như vậy, mỗi lần họp phụ huynh đều phải gọi điện trước cho trợ lý, xem hai người họ có ai rảnh không, nhưng phần lớn thời gian hai người đều bận rộn, chỉ cho một người trợ lý đến thay.
Mỗi lần như vậy Tôn Hoài Cẩn sẽ hoài nghi ba mẹ của anh rốt cuộc có yêu anh hay không?
"Hồi học tiểu học, mỗi lần tôi về đến nhà thì trong nhà đều trống rỗng, chỉ có dì giúp việc làm cơm đợi tôi, hai người đó buổi tối sẽ gọi cho tôi một cú điện thoại, tán gẫu mấy chuyện trời nam