Edit& beta: Nắng
Diệp Cửu Thu đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt nheo lại nhìn về hướng lốc xoáy, chỉ thấy được mênh mang sương mù màu xám, một sợi rồi một sợi dây dưa quấn quanh, quỷ dị lạnh lẽo.
Bờ môi hắn trắng bệch, tự lẩm bẩm:
- Muộn nhất giờ này ngày mai phải có mặt, nhưng vào rồi thì còn có đường ra không?
Hà Sơn Kiến cuối cùng cũng chịu bố thí cho hắn một ánh mắt cười nhạo như muốn nói “đừng mơ mộng hão huyền”:
- Đừng nghĩ mình có thể ăn vạ trong đấy không ra, nếu quá thời gian thì ta có quyền tiến vào bắt ngươi về.
Một chút cũng không muốn đi vào thì ăn vạ trong đấy kiểu gì? Diệp Cửu Thu câm nín nhìn chằm chằm Hà Sơn Kiến vài giây rồi cũng từ bỏ hoá giải hiểu lầm này.
Dân Âm Thi Tông bản xứ như tên trước mặt mình đây dùng cả đời chắc cũng không hiểu nổi tâm tình của hắn đâu.
- Hay là ngươi đi vào mang đại ra đây một thi thể cho ta?- Diệp Cửu Thu bâng quơ đề nghị- Có vẻ ngươi rất hứng thú với mấy thứ trong này nha.
Sắc mặt Hà Sơn Kiến tối sầm, nếu hắn có thể tùy tiện đi vào thì chắc còn đến lượt tên tiểu tử này nói quá? Chắc chắn tên này đang cố tình khoe mẽ với hắn chứ gì? Mấy câu này đích thực đâm trúng tim đen của hắn đấy, đáng giận thực sự!
- Bớt nhảm nhí, vào mau!
Hắn xách cổ Diệp Cửu Thu rồi dễ như trở bàn tay mà ném tên kia vào trong lốc xoáy màu xám hun hút.
- Đúng là tên bao cỏ may mắn!
Hà Sơn Kiến nhìn về phía sương mù mênh mang, trong mắt không giấu nổi khát khao hướng tới, nhưng cuối cùng vẫn không dám chậm trễ mà ngồi xuống tu luyện bên quan tài của mình.
Bên kia, Diệp Cửu Thu chật vật dừng chân ở một nơi đất mềm xốp, phải lảo đảo vài bước mới vững chân được.
Hắn kinh ngạc phát hiện nếu nhìn từ bên ngoài thì chỉ thấy một màu xám xịt, nhưng nếu từ trong hướng ra thì lại trong suốt không có nửa luồng sương nào.
Lúc hắn quay đầu thì vừa lúc thấy Hà Sơn Kiến ngồi bên quan tài tu luyện.
Không chỉ không có sương mù che đậy tầm mắt mà còn có thể nhìn ra ngoài, Diệp Cửu Thu thầm thở ra vì điều ấy, sắc mặt tái nhợt cũng dần tốt lên.
Tuy rất muốn ngồi lì ở chỗ này đợi đến ngày mai nhưng hắn rất rõ rằng nếu mình không lựa chọn nổi một khối thi thể ra ngoài thì lão tổ cũng ném hắn vào đây lại thôi.
Mà nói đi cũng nói lại, nếu muốn rời địa phương quỷ quái này để về báo tin cho người thân cũng chỉ có thể dựa vào con đường tu luyện nha?
Diệp Cửu Thu khẽ cắn môi, liếc Hà Sơn Kiến một cái rồi không quay đầu, đi dọc đường mòn tiến về nơi càng sâu.
Nơi đây như một phiến lục địa rộng lớn độc lập với trời đất.
Không như không trung âm u nơi Âm Thi tông, nó nặng trĩu từng đám mây sấm màu tím đen, du tẩu xuyên suốt tầng mây là từng tia chớp cầu điện thật nhỏ.
Trước mắt là một mảnh hoang vu tối tăm.
Theo từng bước chân của Diệp Cửu Thu, uy thế từng đám mây sấm cũng ngày càng khủng bố, từng âm thanh ầm ầm cùng tiếng nổ đùng đoàng cứ tưởng như vang lên ngay trên đỉnh đầu mà dữ dội đánh xuống.
Sắc mặt Diệp Cửu Thu tái nhợt, dù đi có run rẩy nhưng cũng không dừng lấy một bước.
Mãi đến khi bóng dáng mộ địa dần mơ hồ hiện lên nơi phương xa, Diệp Cửu Thu mới do dự chậm bước, rồi dường như thử điều gì, tay chân nhẹ nhàng đi tới bên kia.
Trong Vạn Mộ Phần Tràng không có mộ bia với nấm mồ, nếu có cũng chỉ là từng cỗ quan tài tung hoành bày biện.
Mỗi một cái quan tài là một pháp bảo, uẩn dưỡng bên trong là thi khôi từ mấy vị đại năng.
Việc duy nhất phải làm nếu lựa chọn thi khôi ở đây là xuyên qua pháp trận trên quan tài xem xét tình huống thi khôi, sau đó lấy tinh huyết của mình mở nắp quan tài, thành lập liên hệ.
Trong các bước đó thì dùng pháp trận xem xét thi khôi phải tiêu hao tinh thần lực.
Mỗi đệ tử Luyện Khí một ngày chỉ xem được nhiều nhất ba lần.
Một lần cho đi tinh huyết chính là sự tiêu hao cực đại đối với cơ thể, phải tốn một thời gian dài thì mới xuất hiện tinh huyết mới, xem như là hạn chế.
Diệp Cửu Thu chỉ có ba cơ hội xem xét, mà một khi đã lấy tinh huyết mở nắp quan tài rồi thì cũng chẳng còn đường để đổi ý.
Đây đều là công đạo lão tổ tông tỉ mỉ tính toán.
Diệp Cửu Thu yên lặng hồi tưởng lời lão tổ tông nói, tim gan phèo phổi đều đau đớn hết cả lên, đại ca nhà hắn tìm vợ còn phải có hơn trăm người đề cử, xem mắt mấy lần mới tạm quyết định, còn bên đây hắn chỉ có ba lần lựa chọn thi khôi đồng sinh cộng tử với mình cả đời? Còn chưa nhìn kĩ mặt nữa thì phải định chung thân rồi á?
Lỡ đâu xui xẻo bốc trúng một tên mặt mày hung trợn thúi quắc cũng chỉ có thể chịu mệnh hả?
Mà không, thi khôi nào mặt mũi chả gớm!
Màu da xanh trắng mét, đôi mắt đỏ tươi, môi đen thui thùi lùi, toàn thân thì toả ra mùi vị hôi thối… Chỉ nghĩ tới việc ở chung đến già với nó, Diệp Cửu Thu đã cảm thấy cuộc đời mình tối đen như tiền đồ chị Dậu…
Miên man suy nghĩ dời đi lực chú ý, hắn run run rẩy rẩy đi tới biển quan tài mênh mang không thấy giới hạn.
Vừa bước vào, hơi thở âm lãnh nơi mộ địa cứ quấn quanh mu bàn chân như giòi bọ, rùng cả mình.
Sờ lên tầng da gà mới nổi, Diệp Cửu Thu thầm niệm “chúng nó đều ở trong quan tài không có tinh huyết là không mở ra được…”, trong lòng mới dần dễ chịu lên đôi chút.
Lựa một